Chương 32: Linh đài của cô bị phong ấn

Trong lòng ra sức củng cố một hồi thì lòng cô mới bình tĩnh lại. Là do cô khinh địch.

Cho rằng thế giới này không tiên tiến bằng thế giới cô từng ở, nên cô luôn khinh thường đối với rất nhiều người. Mà cô lại quên mất chính bản thân mình lúc này chỉ là một người bình thường.

Nếu không có Mặc Kiêu thì hôm nay cô đã chết vài lần rồi.

Lê Nhân đứng lên, đi tới bên cạnh bàn. Cô cầm lên con dao nhọn phía trên đĩa hoa quả, nhẹ nhàng vẽ lên cổ tay của mình.

Mở lực linh hồn ra sẽ đau, hơn nữa sẽ không khép lại.

Thân thể này không đủ điều kiện mở ra dị năng ư?

Không thể nào, cô cảm thấy khối thân thể này dùng rất tốt.

Nhất định đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó. Chính cô đã vận dụng lực linh hồn mà dị năng lại không thức tỉnh.

Lê Nhân lại ngồi trở lại trên giường lần nữa, có chút đau đầu. Chẳng lẽ phải bắt đầu từ luyện thể sao?

Lê Nhân xoa giữa trán, hình như ngoài cách này ra thì trước mắt không còn biện pháp nào khác. Tất cả chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.

Rèn luyện thân thể, kích phát tiềm năng!

Sau khi quyết định như vậy, cô lập tức thay một bộ quần áo nhẹ rồi đi ra ngoài.

Không chạy một trăm vòng quanh công viên thì cô tuyệt đối không quay về!



Linh hồn có thể thừa nhận thứ này, không có chuyện thân thể không thừa nhận được. Dù sao bây giờ cô đang tràn đầy phấn khích muốn chạy bộ. Nhưng khi chạy tới vòng thứ năm mươi, cô mới cảm thấy bắt đầu lại từ đầu có bao nhiêu mệt mỏi và khối thân thể này có bao nhiêu yếu ớt.

Khi đến vòng thứ bảy mươi, cô đã muốn nằm xuống rồi. Đến vòng thứ tám mươi, dường như trời đất u ám hơn. Và tới vòng thứ chín mươi, Lê Nhân cảm thấy hai chân này như không còn là của mình nữa. Rốt cuộc, khi tới vòng thứ một trăm cô tưởng rằng mình sẽ ngã vào đám cỏ. Nhưng điều mà cô hoàn toàn không nghĩ tới, đó là cô chưa kịp chạm đất thì đã ghé vào trong l*иg ngực của một người.

Mặc Kiêu khẽ nhăn mày: “Vì sao lại tra tấn mình như vậy?”

“…” Lê Nhân không muốn nói chuyện. Cô mệt đến nỗi ngón tay cũng không muốn cử động, hai chân như chết lặng.

Cô tính toán một chút, trước tiên cứ dựa vào anh một lúc. Dù sao cô thật sự không nhấc nổi chân về nhà nữa.

“ Cô muốn mình mạnh lên sao?”

“…” Không muốn nói chuyện, anh im lặng chút đi. Lê Nhân tựa trong ngực anh, ngủ thϊếp đi.

“Cô muốn mạnh lên thì tôi có thể giúp cô…” Anh còn chưa dứt lời đã nghe được tiếng hít thở đều đều.

Vậy mà cô đã ngủ ở trong ngực anh rồi!

Mặc Kiêu thở dài một tiếng, từ khi cô đi ra ngoài anh vẫn đi theo cô. Anh phát hiện cô chạy một trăm vòng quanh công viên lớn này. Cô không cần cực khổ như vậy mà.

Cho dù anh khôi phục trí nhớ, có được đáp án của toàn bộ sự việc thì anh vẫn sẽ ở lại bên cạnh cô.

Anh không muốn rời khỏi cô, vĩnh viễn không muốn…

Vì sao cô không dựa vào anh mà lại muốn khổ cực như vậy chứ?

Mặc Kiêu không hiểu, trong đầu anh cũng không có đáp án cho vấn đề này.

Anh ôm cô quay trở về nhà, đặt cô lên trên giường rồi lấy khăn lông ấm cẩn thận lau mặt cho cô.

Mặc Kiêu duỗi tay bắt mạch cho cô, đồng thời truyền một nguồn nhiệt vào trong thân thể cô để cô không còn khó chịu như vậy nữa.

Sau khi vận động cực hạn sẽ làm cơ thể rất mệt mỏi, đặc biệt khối thân thể này của cô. Cơ thể này suy nhược như thế vốn không chạy lâu như vậy được.

“Thật là ngốc.” Khi Mặc Kiêu di chuyển nguồn nhiệt ở trong thân thể cô thì phát hiện bên trong linh đài của cô có một dấu ấn rất kỳ lạ.

“Vì sao phải phong ấn cái này…” Vật này khiến cô không cách nào sử dụng năng lượng, chắc chắn cô cũng là người có dị năng. Nhưng vì sao thân thể lại bị phong ấn chứ? Hơn nữa phong ấn này hình thành từ trong bụng mẹ, anh hoàn toàn không giải được.

Hình như chỉ có ký khế ước với vật gì đó thì cô mới có thể gỡ bỏ phong ấn.

Trong đầu anh có chút ký ức liên quan tới phương diện này nhưng không quá đầy đủ. Cho nên anh có chút mờ mịt.

“Đói…” Lê Nhân trở mình, lầm bầm một câu.

Mặc Kiêu đứng lên lập tức, giống như anh nhìn cái nồi mới trong phòng bếp thêm mấy lần là có thể nấu cơm cho cô vậy.