Chương 31: Chỉ có thể dựa vào chính mình

Sau khi Lê Nhân đi rồi, Lê Quân Nghị mới nhìn về phía Mặc Kiêu. Trên khuôn mặt ông thêm vài phần nghi hoặc: “Cậu là ai?”

Mặc Kiêu nhìn dáng vẻ của ông ấy thấy có sự đề phòng, nghi ngờ và cả không tin tưởng.

Anh hơi nhăn mày: “Tôi là người của A Nhân.”

“Cậu là người đã cứu tôi?” Tuy lời ông ấy nói ra là một câu hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Mặc Kiêu nhẹ gật đầu, không hề có ý giấu diếm: “”A Nhân không muốn ông xảy ra chuyện.”

Lê Quân Nghị siết chặt chăn, con ngươi sắc bén chăm chú nhìn anh chằm chằm: “Rốt cuộc cậu là ai?” Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của cậu ta, ông đã phát hiện ra cậu ta không phải là người bình thường. Cậu ta rất giống với mẹ của Tiểu Nhân, bọn họ đều có một loại năng lực đặc thù.

Con ngươi màu mực của Mặc Kiêu lóe lên một chút sâu xa: “Tôi sẽ không hại cô ấy.”

“Khi nào thì cậu rời đi?” Khuôn mặt Lê Quân Nghị lạnh lùng, ông đã hôn mê hết mấy ngày. Mà sau khi Tiểu Nhân trở về lại có người đàn ông này đi theo bên cạnh.

Mặc Kiêu nghe ra ý của ông ấy muốn đuổi mình đi thì có chút không vui: “Tôi sẽ không rời khỏi A Nhân.”

“Chính cậu cũng không biết mình là ai, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Ha ha, vậy sao cậu biết mình sẽ vĩnh viễn không rời đi chứ?”

“Chính tôi có thể khẳng định được.”

“…”



Khi Lê Nhân quay lại thì thấy hai người đàn ông đang nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cô vội vàng bưng bát tới: “Cha, ăn cháo thôi.”

Mặc Kiêu cúi đầu không nói lời nào khiến Lê Nhân có chút tò mò. Hai người này đã nói gì vậy?

Cô khẽ nhăn mày, Lê Quân Nghị nhận bát cháo từ tay cô rồi cúi đầu ăn.

“…” Vẻ mặt hoàn toàn không thể hiểu được.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh ông ấy nhẹ nhàng ăn cháo.

“Tiểu Nhân, con trở về nghỉ ngơi đi. Cha muốn ngủ một lúc.” Lê Quân Nghị cầm bát đưa cho Lê Nhân rồi xoay người đưa lưng về phía bọn họ và ngủ.

Lê Nhân nhíu mày đi ra ngoài. Đây là tình huống gì vậy?

Lê Nhân nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào phòng của mình. Mặc Kiêu liền đuổi theo cô.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Gương mặt Lê Nhân lạnh nhạt nhìn anh ta.

Mặc Kiêu cúi đầu: “Ông ấy lo lắng cho cô và nghi ngờ tôi.”

“…” Lê Nhân xoa nhẹ giữa trán, điều này thực sự rất khó giải thích.

Cô không biết tại sao mình lại tin tưởng Mặc Kiêu như vậy, trong vô thức đã rất tin tưởng anh ta.

Thậm chí cô còn nghi ngờ mình đã từng gặp anh ta trước kia. Chẳng lẽ là khi cô còn là Nữ Vương sao?

Tính cách này của Mặc Kiêu rất giống một người, chẳng qua người đó lại là đối thủ một mất một còn với cô, khắp nơi gây phiền toái cho cô. Sao có thể nghe lời cô ở trước mặt cô như vậy?

Lê Nhân cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều liền vỗ nhẹ đầu: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ giải thích với cha tôi. Anh về phòng anh trước đi.”

Cô cần phải dung hợp lực lượng trong người, không thể vẫn luôn vô dụng như thế được!

Mặc Kiêu nhìn cô một lúc rồi quay người đi ra ngoài.

Lê Nhân nằm ở trên giường, tâm trạng hơi rối bời mà suy nghĩ có chút loạn. Cô phải xoát lại chuyện này một lần cho rõ ràng.

Trọng sinh chính là trở về.

Dường như kiếp trước linh hồn cô thoát ra rồi đến một thế giới khác sinh sống một thời gian, sau đó quay trở về.

Khi gặp lại Mặc Kiêu, từ ánh mắt đầu tiên cô đã thấy hứng thú với anh ta. Nên tới bây giờ vẫn để anh ta ở lại bên cạnh mình.

Ngày qua ngày, dần dần anh ta như trở thành một bộ phận của chính mình. Cô không hề hoài nghi anh ta mà còn có chút ỷ lại!

Không không không!

Tuy rằng con người Mặc Kiêu khiến cho cô có cảm giác quen thuộc, ở trước mặt anh ta cô có thể buông xuống toàn bộ phòng bị. Nhưng cô không thể như vậy. Kiếp trước khi cô bò lên trên vẫn luôn dựa vào sức mạnh của mình để tiến lên.

Ngoài thực lực thì còn phải có EQ cao, phải nói lời thích hợp đối với từng người. Ví dụ như khi đối mặt với người đàn ông kia, cho dù cô chán ghét anh ta như thế nào cũng sẽ mỉm cười đối với anh ta.

Ai bảo anh ta là tổng thống của một quốc gia chứ!

Kiếp này, cô không nên quá mức ỷ lại đối với ai đó nữa. Rốt cuộc thì cha cũng sẽ già đi, Mặc Kiêu sẽ rời khỏi đây. Người mà cô có thể dựa vào chỉ có chính mình mà thôi.