Chương 33: Nhà bếp thật sự không phải do tôi đốt

Lê Nhân đang ngủ thì bị mùi khét đánh thức, cô mở mắt ra thì thấy xung quanh toàn là khói đen. Cô nghi ngờ chỗ này bị người ta đốt, có lẽ là do Hạ Tây Văn ra tay.

Lê Nhân nhanh chóng bò ra khỏi giường, cố chịu đựng cơn đau ở chân để đứng dậy chạy ra ngoài.

“Cha! Cháy rồi, mau chạy đi!”

Cô chạy đến phòng của cha mình nhưng lại phát hiện ông ấy không có ở bên trong.

“Mặc Kiêu!” Cô lại chạy đến phòng của Mặc Kiêu nhưng cũng không thấy ai.

“Hai người này đi đâu rồi?” Cô có hơi khẩn trương, như thế này thì rất phiền não.

Bây giờ đang cháy, lại có nhiều phòng như vậy, làm sao tìm được bọn họ đây.

Lê Nhân chạy nhanh xuống lầu, sau đó cô thấy được một cảnh tượng vô cùng đáng sợ...

Cha cô đang ở bên cạnh Mặc Kiêu, mỗi người cầm một bình chữa cháy xịt vào trong nhà bếp.

“...”

Lê Nhân đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mặc Kiêu đốt nhà bếp.

Cô xoa giữa trán, đây quả thật là một sự cố trong nhà bếp.

"Khụ khụ khụ..."

Sau khi ngọn lửa được dập tắt, hai người này vội vàng chạy ra ngoài, liếc mắt nhìn nhau một cái, có hơi xấu hổ.

Lê Nhân lắc đầu. Thôi bỏ đi, trở về ngủ tiếp.

“A Nhân.”

“Tiểu Nhân.”

“...”

Đột nhiên hai người này lại gọi cô lại.

Lê Nhân xoay người, cười tủm tỉm nhìn bọn họ: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”

Ngoài ra thì còn có thể làm gì bây giờ...

Lê Quân Nghị lắc đầu: “Cha chưa thể ra ngoài được, thân thể này chỉ đi mấy bước thôi thì đã mệt đến không chịu nổi, lát nữa lúc ra ngoài mà bị ngất xỉu thì sẽ gây thêm phiền phức cho các con. Cha chỉ muốn xuống đây uống nước thôi, nhưng lại phát hiện thằng nhóc này đang đốt nhà bếp.”

Mặc Kiêu: “…”

Hình như không phải như thế mà nhỉ? Anh đang xào rau thì phát hiện cái chảo không được tốt lắm, lại bị khét.

Sau đó ông lão này nói để ông ấy làm, tiếp đó ông ấy đã xào rau đến bốc cháy, vì thế nên bọn họ mới cùng nhau dập lửa.

Sao giờ trách nhiệm lại đẩy hết lên người anh vậy?

“Mặc Kiêu, sau này anh đừng nấu ăn nữa, có lẽ trên đời này không có cái nồi nào thích hợp để cho anh phát huy tài nghệ xào rau của mình đâu.”

A Nhân, chuyện này thật không phải lỗi của anh mà! Mặc Kiêu lại nhận được sự uy hϊếp từ ông lão bên cạnh: “…”

“Cha, cha trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Chân của Lê Nhân mỏi muốn chết, nhưng cô lại cảm nhận được cơ thể có biến hóa.

Vậy cũng không phải là cô làm chuyện vô ích, thân thể của cô đã có sự thay đổi nhỏ. Chuyện tự mình chữa trị đã có một chút tác dụng nên cô không hề cảm thấy đau đớn chút nào.

“Đúng rồi A Nhân, cái lọ mà mẹ con để lại cho con đâu rồi?” Lê Quân Nghị lại nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu nhìn cô.

Ánh mắt của Lê Nhân chợt lóe lên: “Con đang giữ.”

“Ừm, con bảo quản nó cho tốt đấy.” Lê Quân Nghị gật đầu, khập khiễng bước từng bước lên lầu.

Lê Nhân nghĩ đến chuyện này, cô cảm thấy bản thân cần phải đi lấy thứ kia về.

Sau khi ông ấy rời đi, Mặc Kiêu vẫn đứng ở bên cạnh cầm lấy tay của Lê Nhân để bắt mạch cho cô, anh nhẹ giọng nói: “Cô có phát hiện Linh Đài của mình bị phong ấn, không thể đánh thức sức mạnh trong cơ thể của cô không.”

“Anh biết chuyện này sao?” Lê Nhân giật mình: “Tôi cũng cảm thấy rất lạ.”

“Có lẽ nó có liên quan đến cái lọ kia, bởi vì phong ấn của cô là do mẹ cô hạ.”

“Hôm nay chúng ta đi lấy cái lọ kia về!” Trong mắt Lê Nhân hiện lên một tia hung ác.

Nếu Hạ Y Vân dám không đưa thì cô dám băm cô ta ra.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, sau đó mới đi tìm cô ta để tính sổ.”

“Ừm.”

Mặc Kiêu gật đầu, hai người đi ra khỏi phòng khách.

Đống lộn xộn trong nhà bếp… Thôi cứ tạm để như vậy đi, ngày mai thuê một nữ giúp việc vậy.

Đám người làm trước đây của họ đều đã bị Hạ Tây Văn đuổi đi hết rồi.

Mặc Kiêu ngồi ở ghế phụ, do dự một lúc rồi nói: “A Nhân, tôi muốn nói một chuyện.”

Lê Nhân gật đầu: “Anh nói đi.”

“Tôi thật sự biết nấu ăn, nhà bếp không phải do tôi đốt.”

“…”