Chương 30: Cô chỉ muốn làm một con sâu gạo thôi

Trái tim Lê Nhân đập thình thịch, loại cảm giác này thật xa lạ, nó thuộc về sự rung động của linh hồn nguyên bản, cũng ảnh hưởng tới tâm trạng bây giờ của Lê Nhân.

Trước kia linh hồn của cô thiếu mất một phần, bây giờ chúng đã kết hợp lại với nhau rồi, cô đã trở thành một con người hoàn chỉnh.

Lê Nhân sẽ cảm nhận được những cảm xúc vốn có, cũng có thể dung hợp sức mạnh linh hồn của mình lại.

Mặc Kiêu nhìn sự vui mừng hiện lên trên gương mặt cô, anh duỗi tay vuốt tóc Lê Nhân: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”

Lê Nhìn nhìn dáng vẻ dịu dàng kia của anh. Đây vẫn là đàn em Mặc Kiêu của cô sao?

Tuy rằng trong lòng cô có chút ấm áp nhưng Lê Nhân vẫn hất tay anh ra, trợn trắng mắt: “Đàn em thì không thể chạm vào tóc của nữ vương đại nhân được.”

Mặc Kiêu hơi nhếch khóe miệng, lỗ tai anh hơi động, quay đầu nhìn về phía cửa: “Ông ấy ra rồi.”

Lê Nhân cũng nghe thấy động tĩnh, linh hồn của cô đang dung hợp với cơ thể này, sức mạnh cũng sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Sau này cô cũng có thể bảo vệ cha mình.

“Tiểu Nhân.” Lê Quân Nghị mở cửa bước từ bên trong ra ngoài, khuôn mặt hơi tái nhợt run rẩy: “Tiểu Nhân……”

“Cha!” Vậy mà Lê Nhân lại có suy nghĩ muốn khóc lên. Cô đã làm nữ vương nhiều năm như vậy, đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, Lê Nhân cũng có thể nhịn được. Khi cô bị tra nam tiện nữ hại chết, cô không khóc. Lúc Quả Nhi chết, cô cũng không khóc, nhưng trong giây phút này, Lê Nhân lại lệ nóng doanh tròng.

Bởi vì lúc này trong đầu cô đều là người đàn ông trước mặt đã đối xử với mình vô cùng tốt.

Từ nhỏ đến lớn, ông ấy xem cô như công chúa mà nuôi lớn, cưng chiều, còn tốt hơn cả con gái của tổng thống. Ông ấy cho cô cái ăn tốt nhất……

Lê Quân Nghị chưa bao giờ chê cô là một đứa ngốc, không có sở trường gì.

“Trở về là tốt, trở về là tốt rồi……” Lê Quân Nghị nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, ngón tay của ông hơi run rẩy mà vỗ bả vai cô: “Trở về là tốt rồi.”

Lê Nhân ngơ ngẩn, cô cắn môi. Ông ấy đang nói linh hồn của cô đã trở về hay sao?

Mặc Kiêu nhìn hai cha con này, sự ấm áp lấp đầy trong lòng anh. Thật là tốt khi A Nhân có thể vui vẻ cười tươi.

“Vào đi, cha muốn nói chuyện với con.” Lê Quân Nghị liếc nhìn Mặc Kiêu một cái rồi xoay người đi vào trong phòng.

Lê Nhân bước vào, Mặc Kiêu cũng đuổi theo sau.

Lê Quân Nghị nằm lại lên giường, ông nhìn hai đứa nhỏ trước mặt mình, thở dài một hơi: “Tiểu Nhân, gần đây đã có chuyện gì xảy ra không?”

Lần gần nhất ông tỉnh lại chính là tuần trước, bây giờ đã trôi qua rất nhiều ngày.

“Không có việc gì đâu ạ, mọi chuyện đều rất ổn.” Lê Nhân lắc đầu: “Chỉ là việc học của con lại thụt lùi đi rồi.”

Cô giấu tất cả sự nghi ngờ của mình ở trong lòng. Thân thể của cha không tốt, bây giờ cô không thể kí©h thí©ɧ ông ấy.

Đêm nay!

Muộn nhất là đêm nay, cô sẽ phải tu luyện lại tất cả sức mạnh của mình, nhất định phải tự mình đoạt lại Lam Diễm, sau đó giải quyết hết tất cả lũ phản đồ kia.

Lê Quân Nghị nhìn dáng vẻ của cô, ông thở dài. Tiểu Nhân đã không phải là đứa trẻ sẽ khóc lóc rồi nói với ông có người bắt nạt con bé.

Cô lại muốn tự mình gánh vác hết tất cả mọi việc……

Trong lòng ông có nỗi khổ sở nói không nên lời, Lê Quân Nghị chỉ có thể cười gật đầu: “Cha tin tưởng Tiểu Nhân có thể làm tốt hơn, chẳng phải chỉ là việc học thôi à? Học không tốt cũng chẳng sao cả, về sau người cha già của con sẽ nuôi con! Cha sẽ nuôi con cả đời!”

Lê Nhân gật đầu: “Vậy cha phải nhanh chóng làm cho cơ thể của mình khỏe hơn, như vậy thì cha mới có sức đi kiếm tiền nuôi con được.”

“Ừm!” Lê Quân Nghị gật đầu: “Cha hơi đói bụng, Tiểu Nhân có thể đi nấu cháo cho cha không?”

“Con không biết nấu.”

Mặc Kiêu: “……”

Lê Quân Nghị: “…….”

“Con đi bảo người khác tới nấu.” Lê Nhân nhìn ánh mắt nghi ngờ của hai người đàn ông, khóe miệng của cô lập tức giần giật: “Con sẽ quay lại nhanh thôi.”

Giờ làm bộ không biết nấu cháo sẽ khó như vậy à?

Tuy rằng cô không chỉ biết nấu ăn, nấu cơm, mà còn biết cả nấu cháo, nhưng cô lười quá……