Chương 29: Ông ấy đã tỉnh rồi, còn nói rằng muốn tự mình đi tắm rửa

Sau khi lên xe, Mặc Kiêu vẫn mang vẻ mặt mờ mịt. Anh không hiểu tại sao Lê Nhân lại đánh vào ngực mình, hơn nữa ban nãy cô mới vừa tức giận, nhưng bây giờ lại trở nên vui vẻ.

Tại sao…… Con gái lại khó hiểu như vậy?

Lê Nhân nhanh chóng lái xe trở về nhà. Bởi vì Lam Tịch không có ở đó cho nên cô phải tự mình xử lý tất cả mọi chuyện.

Ngoại trừ ký ức nguyên chủ rải rác bên ngoài còn có rất nhiều thứ cô cũng không biết được.

Lời của Lam Tuyết……

Lê Nhân cảm thấy chắc hẳn cô ta nên hận cô, cho nên cô ta sẽ không để cô làm ra chuyện gì.

Làm một nữ vương, đương nhiên cô biết những người nào có thể sử dụng được hay không.

Những người ghét cái ác như kẻ thù sẽ chỉ biết gây thêm phiền phức.

Lê Nhân vào trong nhà, cô trực tiếp đi vào phòng của cha.

Lúc này ông ấy vẫn đang nằm bất động ở trên giường, l*иg ngực phập phồng lên xuống với biên độ rất nhỏ, chứng minh ông ấy vẫn còn sống.

Lê Nhân ngồi bên cạnh ông ấy, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó dường như cô nghĩ đến cái gì đó nên đột nhiên lại đứng lên: “Mặc Kiêu, anh giúp tôi trông cha một lúc. Tôi muốn đi đun nước ấm mang tới đây lau người cho cha.”

Mặc Kiêu gật đầu, anh ngồi ở bên cạnh nhìn.

Sau khi Lê Nhân rời đi, anh liền ngồi trên giường nhìn thân hình gầy yếu của ông ấy, Mặc Kiêu có hơi nghi hoặc.

Đây là bệnh gì vậy?

Anh nhíu mày, duỗi tay nắm chặt cổ tay của Lê Quân Nghị.

“Máu độc……” Không biết vì sao anh lại lập tức nói ra cái tên đó.

Sau đấy anh cười nhạt: “A Nhân không muốn ông chết đâu. Cô ấy nói rằng nếu ông chết thì cô ấy chỉ còn một mình. Rõ ràng A Nhân vẫn còn có tôi mà, tôi luôn ở bên cạnh làm bạn với cô ấy. Nhưng cho dù có như thế thì tôi vẫn không thể nào thay thế được ông…… Cho nên, ông không thể chết được, bởi vì nhất định A Nhân sẽ vô cùng đau lòng…… Tôi không muốn khiến cô ấy đau lòng……”

Trong cơ thể của Mặc Kiêu có một nguồn nhiệt tựa như một cái vòng tròn nhỏ, nó là năng lượng để anh có thể tự chữa trị cho bản thân. Nhưng lúc này Mặc Kiêu lại cho Lê Quân Nghị mượn dùng.

Nguồn nhiệt ấy lưu chuyển trong thân thể của Lê Quân Nghị một vòng, cơ thể của ông ấy không còn xanh xao nữa, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Nhưng nguồn nhiệt kia của Mặc Kiêu bị thu hẹp lại một vòng lớn, vốn dĩ nó to bằng bàn tay, nhưng bây giờ chỉ lớn bằng móng tay cái.

Anh cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc, mà Mặc Kiêu lại có chút vui mừng. Nếu ông ấy tốt lên thì nhất định A Nhân sẽ rất vui vẻ.

Mặc Kiêu thu hồi năng lượng lại, anh nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường, chờ A Nhân trở về.

“Mặc Kiêu, anh mở cửa giúp tôi với.”

Mặc Kiêu nghe được âm thanh bên ngoài, anh lập tức đứng lên đi ra nghênh đón cô. Mặc Kiêu mở cửa cầm lấy thau nước ấm trong tay Lê Nhân, bê vào đặt bên cạnh giường.

Lê Nhân lấy một chiếc khăn lông từ trong buồng vệ sinh ra cho vào nước, cô nói: “Anh lau tay và chân cho ông ấy một chút đi, lau nhẹ thôi đấy, anh hiểu không?”

Mặc Kiêu gật đầu: “Để tôi, cô ra ngoài chờ tôi đi.”

“Được.”

Lê Nhân xoay người đi ra ngoài, cô đứng ngoài cửa nghịch điện thoại.

Nhưng Lê Nhân vừa mới móc điện thoại ra, Mặc Kiêu đã bước ra khỏi phòng, anh trở tay đóng cửa lại.

“Nhanh vậy sao?” Lê Nhân quá đỗi kinh ngạc.

Mặc Kiêu đứng ở bên cạnh cô, đôi mắt sâu thẳm kia vẫn luôn không có cách nào dời khỏi người cô: “Ông ấy đã tỉnh rồi, còn nói muốn tự mình đi tắm rửa.”

“……” Đương nhiên Lê Nhân không tin. Trong xã hội không có dị năng này, ông ấy không phải là kẻ tu luyện dị năng có khả năng tự chữa trị, sao có thể tự đứng dậy được cơ chứ?

Bệnh của ông ấy rất nghiêm trọng. Lê Nhân trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, nhưng cô lại không hiểu y học, cho nên chỉ có thể bất lực.

Cô còn nghĩ chờ đến lúc đoạt lại được Lam Diễm, Lê Nhân sẽ phái người đi tìm kẻ tu luyện dị năng có năng lực chữa trị, sau đó có thể cứu cha cô rồi.

Nhưng Lê Nhân mới chỉ đi ra ngoài đun nước một lúc, Mặc Kiêu lại cho cô hay tin cha cô đã tỉnh lại. Hơn nữa, còn có thể tự mình đi tắm rửa?

Lê Nhân không quá tin tưởng chuyện này, nhưng cô lại rất tin tưởng anh bởi vì Mặc Kiêu sẽ không lừa cô.

Cho nên……

Cha cô thật sự đã tỉnh lại!