Chương 7: Xa lánh

Editor: Dĩm

Tuy rằng giọng của hai người rất nhỏ, nhưng không gian trong xe nhỏ hẹp, mà bọn họ đều là dị năng giả ngũ quan nhạy bén, cho nên tự nhiên có thể nghe được đối thoại của hai người.

Việt Kỳ cùng Triệu Tư Nam biết rõ nội tình ánh mắt hơi lóe lên, không lên tiếng. Ngược lại có mỗi Tiết Viêm không biết gì, thì càng tò muốn biết: "Màu trắng sữa, đây là loại dị năng gì? Kiều Kiều chính xác là thức tỉnh dị năng gì, nghe có vẻ rất lợi hại."

Tiết Viêm nói xong, trong xe an tĩnh đến lợi hại.

Triệu Tư Nam ho nhẹ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, Kiều Nhiên thì phồng má, nép đầu vào lòng ngực anh trai giả vờ như không nghe thấy, còn đầu sỏ gây tội Tô Mạch Bạch rũ mi mắt xuống.

Bầu không khí trong xe rất kỳ lạ, Tiết Viêm liếc nhìn mọi người qua kính chiếu hậu, bất mãn nói: "Không cần đến mức này chứ? Mọi người đều biết, có mỗi tôi không biết, ý gì đây, muốn xa lánh người ta sao, tổn thuong quá."

Sắc mặt Việt Kỳ có chút không kiên nhẫn, đá vào ghế trước Tiết Viêm: “Cậu lải nhải nhiều quá, tập trung lái xe đi.”

Tiết Viêm thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Việt Kỳ đang bảo hộ Kiều Nhiên ở trong lòng, vỗ vỗ lưng dỗ dành, nhìn khuôn mặt không còn hân hoan nhảy nhót như mọi ngày mà ngược lại có chút buồn.

Hắn ngay lập tức phát giác có lẽ không phải dị năng tốt, nhanh chóng câm miệng.

***

Mạt thế xảy ra vào giữa tháng 11, vừa lúc là mùa du lịch, mấy người phóng xe đến phố cổ, hàng quán quán xá hai bên hỗn loạn dính bê bết máu người cùng máu tang thi.

Cả đường phố không còn phồn hoa, sôi động như trước, đâu đâu cũng thấy hoang tàn, chỉ có lác đác lẻ tẻ vài con tang thi lang thang trên con phố vắng vẻ, đột nhiên ngửi thấy hơi thở cùng máu người, liền xông tới.

Việt Kỳ và Tiết Viêm là hai người có dị năng có lực sát thương mạnh nhất, sau khi xuống xe thì tập trung dọn dẹp đám tang thi, sau khi cả nhóm dọn sạch thì đi theo Triệu Tư Nam đến cửa hàng ngọc bội.

Để hòa vào không khí văn hóa của phố cổ, các cửa hàng hai bên phố hầu hết là cửa gỗ chạm khắc, sơn son thếp đỏ, có kết cấu đặc biệt lâu đời.

Khi đám người Kiều Nhiên đến, cửa tiệm đã đóng chặt, từ khe cửa có một vệt máu khô kéo dài.

Tô Mạch Bạch: “Bên trong có 2 con tang thi.”

Vừa mới nhắc nhở xong, tang thi bên trong dường như nghe thấy động tĩnh liền lảo đảo đi về phía cửa, cánh cửa gỗ rung động hai lần, lại vững chắc không đổ.

Tiếng gào thét của tang thi bên trong cánh cửa dường như lại thu hút những tang thi ở xa, Tiết Viêm trực tiếp phóng dị năng qua khe cửa gϊếŧ chết tang thi, cửa cũng cháy rụi luôn.

Mấy người: “...”

Tiết Viêm khó hiểu: “Chẳng lẽ mấy người định ở đây gõ cửa xin phép chủ tiệm?”

Triệu Tư Nam vỗ vỗ vai hắn: “Cậu đứng ở đây canh.”

Nói xong liền lướt qua tro cửa bị thiêu rụi, những người khác cũng đi theo vào.

Bên trong tiệm cũng rất lộn xộn, có hai con tang thi bị cắn mất đầu làm máu bẩn văng tung tóe khắp nơi, nắp kính trong suốt không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu, rất may là toàn bộ ngọc bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

Bọn họ phá vỡ cửa kính pha lê, bọn họ không có thời gian mà chọn lựa cẩn thận, dứt khoát gom thu hết vào, chờ đến một nơi an toàn rồi kiểm tra.

Trong cửa hàng không có tính là có nhiều ngọc, tổng cộng chỉ có tủ kính trưng bày ngọc, Kiều Nhiên kêu Triệu Tư Nam thu vào trong không gian, còn chính mình đị dạo xung quang xem có tàng trữ bảo vật gì không.

Không tìm thấy cái tủ hay bất cứ thứ gì, nhưng trên mặt đất bên dưới quầy thu ngân của chủ tiệm có một bức tượng ngọc Tỳ Hưu to bằng lòng bàn tay, taonf thân đen nhánh, là ngọc mà cũng không giống ngọc, điêu khắc vô cùng sống động.

Cô trực tiếp ngồi xổm dưới quầy, Việt Kỳ nháy mắt không nhìn thấy cô, lớn tiếng gọi cô.

Cô đáp lại, một tay cầm ngọc Tỳ Hưu, từ dưới quầy nhổm lên.

“Em ở đây ạ!”

Việt Kỳ sải bước nhấc bổng cô lên, “Không được đi lung tung.”

Kiều Nhiên đưa ngọc Tỳ Hưu cho Việt Kỳ xem: “Anh ơi, anh nhìn này, em nghĩ ngọc Tỳ Hưu này rất không bình thường.”

Việt Kỳ tùy ý liếc nhìn, ngọc tỳ hư đa số đều giống như thế này, chỉ khác là bức tượng này được chạm khắc tỉ mỉ, nhìn có chút sống động, còn lại cũng không nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào.

Triệu Tư Nam từ bên kia đi sang đây, cười phụ họa nói: “Thật sự có chút không giống nhau, có khí chất hơn.”

“Đúng không, đúng không?” Khuôn mặt như trứng ngỗng của Kiều Nhiên hơi ngẩng lên cười nheo mắt. Hai người tâng bốc nhau, còn thân hơn cả anh em ruột.

Việt Kỳ đứng bên cạnh giật giật khóe miệng, trong lòng có phần không vui.

Trùng hợp Tiết Viêm cùng Tô Mạch Bạch báo động ngoài cửa xảy ra chuyện, anh nhanh chóng kéo Kiều Nhiên lại gần, “Đi thôi.”

Kiều Nhiên bị cắt ngang cuộc nói chuyện cũng không tức giận, ngoan ngoãn đi theo Việt Kỳ, trong tay cầm ngọc tỳ hưu, cúi đầu nghịch ngợm, thỉnh thoảng bị Việt Kỳ ôm lấy bả vai một chút, tránh chướng ngại vật trên đường.

Triệu Tư Nam đi theo phía sau hai người bọn họ, nhìn nhìn, đột nhiên cong cong môi.

——

Triệu Tư Nam (hiện tại): Tính chiếm hữu khá mạnh.

Triệu Tư Nam (sau này): Nụ cười dần biến mất ...

P/s: Tên cv là: Ta có một cái dị năng nha