Chương 6: Màu trắng sữa

Editor: Dĩm

Nhắc mới nhớ, năm người trên xe đều đến từ Thượng Kinh, nhưng vì nhiều lý do, nên họ đều rời Thượng Kinh đến Hải Thị phát triển.

Cho nên bọn họ cũng không gần gũi với ba mẹ cho lắm, ba mẹ của anh em Việt Kỳ thì đều đã mất. Còn Tiết Viêm éo le hơn, từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, có cũng như không. Triệu Tư Nam từ nhỏ đi theo ông nội học y, tình cảm với cha mẹ cực kỳ đạm mạc. Duy nhất chỉ có Tô Mạch Bạch là bọn họ chưa bao giờ thấy anh nhắc đến cha mẹ hay người thân, giống như từ nhỏ đã quen lẻ loi một mình.

Tính cách bất đồng nhưng hoàn cảnh giống nhau, gặp gỡ nhau cũng coi là một loại duyên phận.

—— “Không biết nhà của chúng ta ở Thượng Kinh cũng bị người ta chiếm rồi không.”

Lúc Kiều Nhiên nói ra điều này, trong lòng thật ra đã có đáp án rồi. Phải biết đây là mạt thế, nhà không chủ đã sớm trở thành tài nguyên công cộng, giống như biệt thự họ ở trước đây, không biết chủ nhân là ai nên bọn họ cũng coi là điểm dừng chân tạm thời.

“Khả năng cao là sẽ bị nhà nước trưng dụng.” Triệu Tư Nam tháo kính xuống, thong thả dùng khăn bông lau chậm rãi tròng kính.

Thị lực của hắn đã hồi phục kể từ khi thức tỉnh dị năng, nhưng thói quen vẫn còn đó, chiếc kính giống như một chiếc mặt nạ che đi vẻ lạnh lùng và sắc bén trong đôi mắt, tăng thêm một chút dịu dàng cho hắn.

Hắn lại đeo kính vào, kính phẳng luôn cảm thấy có chút khác biệt so với trước đây, có chút chưa thích ứng được "Nhà nước thành lập căn cứ ở Thượng Kinh, từ khu vực trung tâm thành phố không ngừng càn quét tang thi, mở rộng căn cứ. Lần cuối cùng nhận được tin tức là nửa tháng trước, nghe nói đã chiếm lại được khu Hải An, dựa vào tốc độ vũ trang của nhà nước, rất có thể đã chiếm được khu Kính Dương."

"Toàn bộ bất động sản không chủ đấy, nhà nước có thể sẽ thu giữ tất cả lại."

Hải An cùng Kính Dương là khu người giàu nổi tiếng, gần trung tâm thành phố nhất, phồn hoa sầm uất, là biểu tượng của quyền lực và sự giàu có.

Mấy căn biệt thự độc nhất chỉ có ở Thượng Kinh khả năng cao cũng bị nhà nước thu hồi.

Tiết Viêm vừa lái xe, vừa bật radio, chỉ nghe thấy âm thanh rè rè, sau tắt rụp.

"Không biết lúc trở về, nhà nước có đem nhà trả lại cho chúng ta không?"

“Ừ.” Việt Kỳ nhàn nhạt trả lời, “Giấy chứng minh nhân dân, giấy chứng nhận bất động sản, sau đó viết đơn gửi lên nhà nước, nói không chừng vẫn có thể phê duyệt cho cậu.”

“Thật sao?”

“Thật ạ?!”

Hai giọng một nữ một nam cùng nhau hỏi, không ai khác chính là Kiều Nhiên và Tiết Viêm.

“Có ai mang theo giấy chứng nahanj bất động sản không?” Tiết Viêm hỏi Triệu Tư Nam, Kiều Nhiên cũng mang ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Triệu Tư Nam: "..."

"Giả thôi!" Việt Kiều quay đầu nhìn Kiều Nhiên, sau đó đưa tay véo véo mặt cô "Ngốc hay sao. Nhà nước hiện tại đang thiếu tài nguyên, làm sao chịu nhả, nghĩ cũng khá hay đấy, cùng lắm là bồi thường lại một chút thôi."

Kiều Nhiên còn chưa kịp cao hứng nháy mắt liền thất vọng, đột nhiên nghe thấy Tô Mạch Bạch ở ghế phụ mở miệng.

“Rẽ trái ở ngã tư phía trước.”

Mạt thế đã xảy ra ba tháng rồi, không phải mới ngày một ngày hai, Tiết Viêm hiểu ý ngay lập tức từ bỏ con đường thẳng mà hắn định lái, theo phản xạ rẽ trái sau đó mới hỏi: “Làm sao vậy?”

“Có động vật biến dị.” Tô Mạch Bạch lời ít ý nhiều không muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy Kiều Nhiên cũng đang tò mò nhìn mình, anh mím môi, đem tinh thần lực phóng về nơi xa, thăm dò tình huống nơi đó rõ ràng hơn “Ba con chó biến dị và hai con mèo biến dị đang… tranh nhau địa bàn?”

Xe vẫn phóng về phía trước, con đường vừa rồi là con đường tốt nhất, sau khi rẽ trái thì cơ hồ phải đi thêm một nửa lộ trình nữa. Tiết Viêm vừa lái vừa thuận miệng hỏi: “Không biết bên nào thắng nhỉ.”

“Con mèo.”

Việt Kỳ nhướng mày, “Đã đi xa như vậy mà cậu còn có thể biết được."

"Ừm." Tô Mạch Bạch nhạt nhẽo nói: "Hai ngày trước tôi mới thăng cấp."

Tiết Viêm huýt một tiếng sáo, những người còn lại cũng hơi thả lỏng. Rõ ràng, thành viên trong đội dị năng càng cao thì thực lực toàn đội sẽ càng lớn mạnh. Sống ở mạt thế cũng có thể an toàn hơn.

“Dị năng cấp 2 với cấp 3 có gì đột phá?” Triệu Tư Nam thấp giọng dò hỏi.

Tính cách Tô Mạch Bạch có chút quái gở, không thích nói chuyện với mọi người, nhưng liên quan đến tiểu đội thì luôn phối hợp.

"Phạm vi tinh thần lực phóng được mở rộng từ 3km ban đầu lên 5km. Số lượng tang thi có thể kiểm soát cùng một lúc đã thay đổi từ 4 thành 7. Khóa chặt tang thi từ 5 phút thành 8 phút."

Dừng lại một chút sau đó mưới nói tiếp: "Ngoài cái này ra, tôi mơ hồ còn thăm dò được dị năng cùng cấp bậc của dị năng giả."

"Mơ hồ?"

Tô Mạch Bạch ừ một tiếng, đáp: “Đôi khi sẽ không chuẩn.”

Việt Kỳ nắm lấy tay nhỏ đang siết chặt của Kiều Nhiên vì bất an, trấn an nói: "Không sao."

Trừ Tiết Viêm đang lái xe, những người khác đều đang chú ý đến Tô Mạch Bạch.

Tô Mạch Bạch nâng mắt lên nhìn Việt Kỳ, trong chốc lát, đôi mắt màu hổ phách xoáy sâu lại, Việt Kỳ cau mày, còn Kiều Nhiên thì căng thẳng ôm chặt lấy cánh tay anh.

Khoảng mười lăm giây sau, Tô Mạch Bạch chớp mắt có chút không thoải mái, chậm rãi nói: "Màu xanh lam nhạt.”

? ? ?

Mấy người trong xe vẫn chưa hiểu cái gì.

"Tôi có thể nhìn thấy màu dị năng của mọi người. Mỗi một loại dị năng đều có màu sắc khác nhau. Màu càng đậm thì dị năng càng mạnh."

Tô Mạch Bạch giải thích, nhìn Triệu Tư Nam và Tiết Viêm nói: "Dị năng hệ thủy có màu xanh lam, hệ mộc có màu xanh lá cây, hệ hỏa có màu đỏ."

“Dị năng thuộc về nguyên tố thì dựa vào màu đậm nhạt để xác định độ mạnh yếu, nhưng dị năng thuộc tự nhiên lại đặc thù, khó có thể nói trước được, cũng chỉ có gặp qua mới có thể biết.”

Việt Kỳ là dị năng giả hệ phong, xác thực thuộc về tự nhiên. Anh trầm ngâm gật đầu, lẩm bẩm nói: "Hệ phong, màu xanh lam nhạt ..."

Ngoại trừ Tô Mạch Bạch, sắc mặt của mấy người trong xe đều rõ ràng, Kiều Nhiên nghe xong khó tránh khỏi có chút động tâm. Cô do dự một lúc, nhưng vẫn không kìm được sự tò mò, tiến lại gần Tô Mạch Bạch, nhỏ giọng hỏi: "Còn em, em có màu gì?"

Tô Mạch Bạch nhìn chằm chằm Kiều Nhiên đang căng thẳng nín thở, giống như đang chờ đợi tuyên án, hồi lâu, Tô Mạch Bạch mới híp mắt lại, ánh mắt lóe lên: "Màu trắng sữa, màu trắng sữa rất đậm."

Kiều Nhiên: "......"

Haha, tốt rồi, tuyên án tử vong ngay tại chỗ.