Chương 5: Dị năng sản xuất sữa

Editor: Dĩm

Kiều Nhiên thực sự rất buồn, buổi sáng thức dậy cô cảm thấy ngực mình sưng lên liên tục, không phải cơn đau buốt như đêm qua nhưng cơn đau trướng này cũng khó chịu không kém. Nhất là khi tự trải nghiệm cảm giác ngực mình tiết ra sữa, cực kỳ xấu hổ.

Khi anh trai nói khả năng đây chính là dị năng của cô, lúc đó cô cảm thấy bầu trời như sắp sụp đổ.

Tùy tiện cho cô một dị năng gà cũng được, sao lại cho cô loại dị năng khác người này, nên gọi nó là gì đây, dị năng sản xuất sữa à? Cô chưa chồng cũng chưa con, sao lại cho cô thức tỉnh dị năng này?

Một chút tác dụng đều chưa thấy, chỉ thấy mang lại gánh nặng cho cơ thể!

Nghĩ vậy, Kiều Nhiên khóc càng thương tâm hơn.

Khóc một hồi lâu, khăn tắm lót trên ngực đều đã ướt đẫm, cách một lớp vải mỏng cũng có thể thấy rõ một mảng trắng sữa loang lổ.

“Em, em muốn thay quần áo.” Kiều Nhiên từ trên giường ngồi dậy, đưa tay che ngực lại, lúng túng nói với anh trai: “Em muốn quần áo dày hơn… rộng hơn, để không bị ... nhìn thấy.”

Việt Kỳ theo bản năng nhìn xuống, thấy một mảng áo trước ngực thấm sữa, ánh mắt hơi dao động, lấy một bộ đồng phục bóng chày màu đen của anh khoác cho cô.

Kiều Nhiên ôm quần áo chậm rì rì đi vào phòng tắm bên trong, lúc đi cô cũng không dám cử động mạnh, vì sợ nếu không để ý, bộ ngực cọ vào vải dệt sẽ bị kí©h thí©ɧ ... lại phun sữa.

Tình huống xấu hổ này xuất hiện một lần khi cô thức dậy vào buổi sáng là đã quá đủ rồi, mà lần này còn ở trước mặt anh trai như vậy, chắc cô đâm tường chết mất.

Để tránh làm quần áo bị ướt lần nữa, Kiều Nhiên loay hoay trong phòng tắm cả nửa ngày vắt hết sữa, không biết mình có làm sai cách không, hai bên ngực bị xoa đều rất đau.

Kiều Nhiên nhỏ giọng khẽ thở, đưa tay sau lưng cài cúc áo ngực sau đó nhét vài miếng khăn đã cắt thành từng miếng nhỏ vào trong cúp áo ngực, điều chỉnh độ dài của dây vai rồi miễn cưỡng mặc vào.

Lúc đi ra khỏi phòng một lần nữa, thì thấy mọi người đang thảo luận điều gì đó quanh bàn ăn, mỗi người đều có một tách trà đen bốc khói trước mặt.

Khi Kiều Nhiên đi tới, Triệu Tư Nam cũng thuận tay rót cho cô một cốc, nhìn cô với ánh mắt như trước đây, không có gì khác lạ, điều này khiến Kiều Nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Hắn nhẹ nhàng nói về kế hoạch của mình với cả đội "... Có một trung tâm mua sắm lớn cách chúng ta 5km. Trung tâm mua sắm đó vừa mới khai trương không lâu trước mạt thế. Mấy con tang thi trong đó đều là nhân viên nên không có mạnh lắm. Chúng ta sẽ đến đó thu thập một ít vật tư."

"Điều quan trọng nhất là không xa khu mua sắm có một điểm du lịch văn hóa 5A. Bên trong có phố đồ cổ, hai bên đường đều có cửa hàng bán vàng bạc, ngọc quý."

"Hai năm trước tôi đến đây một lần. Chất lượng ngọc bội trong tiệm rất tốt, chúng ta có thể đi thu thập một ít."

Nói xong, ánh mắt vô tình lướt qua khuôn mặt Kiều Nhiên, quả nhiên, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô ngay lập tức sáng lên rất nhiều.

Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, quả nhiên, cô gái nhỏ đối với việc truy tìm kho báu có hứng thú.

Không biết cô xem ở đâu, nói là ngọc bội có khả năng cất giấu không gian, từ mạt thế tới nay vẫn luôn tâm tâm niệm niệm thử một lần.

Đám người bọn họ ở đây đều có gia thế không tồi, từ nhỏ đến lớn cất chứa đồ quý cũng không ít. Tủ sắt ngoại trừ một xấp giấy bất động sản, nhà đất thì cũng chỉ có sưu tầm đồ cổ có giá trị bán đấu giá, còn về sưu tầm ngọc bội thì không có thói quen này.

Nhưng hắn lại có, bởi vì đó là ngọc bội gia tộc truyền lại từ đời trước nên vẫn luôn đeo. Bị cô gái nhỏ nhìn chằm chằm suốt hai ngày, cuối cùng vẫn thuận theo ý cô, dùng phương thức huyền huyễn đem máu chính mình bôi lên ngọc bội. Thế nhưng kỳ tích thực sự xảy ra, hắn thu được một không gian bằng kích thước của một sân bóng rổ.

Có thể nói, sở dĩ nhóm của bọn họ sinh hoạt trong mạt thế này đã gọi là an nhàn rồi, ngoại trừ mấy người có dị năng cường đại thì không gian này chính là chỗ dựa của bọn họ.

Mọi người chỉ đơn giản là thu thập một chút, sau đó nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhỏ mà bọn họ đã sống trong ba ngày này, tiếp tục lên đường đến điểm đến của họ.

Triệu Tư Nam từ trong không gian lấy ra một chiếc xe việt dã mà Tiết Viêm đã thu thập được lần trước, mọi người lên xe, từ xa nhìn lại biệt thự ngày càng thu nhỏ.

Việt Kiều Nhiên dựa vào người Việt Kỳ, nhỏ giọng nói:

“Không biết nhà của chúng ta ở Thượng Kinh cũng bị người ta chiếm rồi không.”