Sầm Sầm nhướng mày, thân thể mềm nhũn cũng ngồi thẳng dậy.
"Nhà họ Tần?" Cô nhất thời không khống chế được âm lượng của mình, "Khẳng định lại là Tần Chi Chi gây chuyện nữa rồi!"
"Rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Đối đầu với cậu thì có lợi gì cho cô ta sao?"
Bạch Tĩnh Nghi lướt qua tin nhắn của bạn bè, cười khẽ một tiếng: "Có đôi khi, có người làm việc không cần đối với mình có lợi."
"Chỉ cần đối với người khác không có lợi là được."
Chút tâm tư này của Tần Chi Chi, Bạch Tĩnh Nghi hiểu rõ.
Hai người là chị em họ cùng lớn lên, từ nhỏ Tần Chi Chi đã thích so sánh mọi thứ với cô.
Khi còn bé so quần áo giày dép, so ngày nghỉ lại cùng cha mẹ đi du lịch nơi nào, trong nước hay là nước ngoài.
Lớn hơn một chút so thành tích và sở thích.
Đáng tiếc từ nhỏ đến lớn, Tần Chi Chi chưa từng thắng cô.
Duy nhất xem như hơn cô, đại khái chính là Ngôn Tuyển.
Hiện giờ Bạch Tĩnh Nghi nghèo túng, Tần Chi Chi đương nhiên phải nắm lấy tất cả cơ hội, có thể giẫm thì giẫm lên một cước.
Sầm Sầm mắng Tần Chi Chi một trận, chửi cô ta từ đầu đến chân đến thương tích đầy mình. Cuối cùng, nàng lại bắt đầu lo lắng cho Bạch Tĩnh Nghi.
"Chỗ của Kim Tú Châu không thể đến, công việc của cậu làm sao bây giờ?"
Tháng trước Bạch Tĩnh Nghi mới tốt nghiệp đại học chính quy Akimia, vốn định tiếp tục học thạc sĩ, không ngờ nhà gặp biến cố, kế hoạch ở lại nước ngoài đào tạo chuyên sâu của cô chỉ có thể mắc cạn.
Lúc ban đầu biết được Bạch Tĩnh Nghi sắp về nước phát triển, Kim Tú Châu rất nhiệt tình mời cô gia nhập phòng làm việc của mình, hơn nữa còn đưa ra điều kiện tương đối khá hấp dẫn.
Nhưng cho dù bản thân Kim Tú Châu có đánh giá cao năng lực xuất sắc của Bạch Tĩnh Nghi, một cuộc điện thoại từ nhà họ Tần đã thay đổi chủ ý của nàng.
Mười ngón tay Bạch Tĩnh Nghi tung bay, gõ gõ gõ trên bàn phím. Sau khi tin tức được gửi đi, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Tớ hẹn Tống học trưởng, hai ngày nữa gặp mặt nói chuyện."
Sầm Sầm cau mày suy nghĩ một chút, hơi không chắc chắn hỏi: "Là nhà thiết kế mới nổi vừa đoạt giải trong cuộc thi thiết kế trang sức thế giới GIT à?"
"Gọi là Tống cái gì? Tống Tri...... Không nhớ ra."
Bạch Tĩnh Nghi gật đầu: "Chính là hắn, Tống Tri Dịch."
"Lúc tớ mới về nước, học trưởng Tống đã tìm tớ. Nhưng khi đó tớ đã đồng ý với học tỷ Kim, đành phải khéo léo từ chối."
Sầm Sầm hai mắt tỏa sáng, nhào tới ôm lấy Bạch Tĩnh Nghi, hôn mạnh lên mặt cô.
"Oa oa! Đây chính là GIT nha! Có thể được Tống Tri Dịch công nhận, Tĩnh Nghi đại bảo bối của chúng ta thật tuyệt!"
Bạch Tĩnh Nghi cười cười, có chút ghét bỏ lau nước miếng trên mặt: "Hiện tại vui mừng hơi sớm, gặp mặt chỉ là nói chuyện, kết quả như thế nào còn chưa xác định đâu."
Sầm Sầm: "Không sớm không sớm, một chút cũng không sớm. Bản lĩnh của cậu, tớ còn không rõ sao?"
"Hẹn rồi đấy, chờ cậu vào phòng làm việc của Tống Tri Dịch, tớ mở tiệc chúc mừng cho cậu!"
Sầm Sầm xoa tay: "Hừ hừ, nếu để Kim Tú Châu biết, chắc chắn sẽ hối hận đến xanh ruột."
Bạch Tĩnh Nghi cười cười không nói gì.
Ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, hai người cùng nhau rời đi. Ở đại sảnh lầu một, lại đυ.ng phải Chu Hạnh Xuyên.
Sầm Sầm đảo mắt, nụ cười mập mờ đẩy Bạch Tĩnh Nghi một cái, thiếu chút nữa khiến Bạch Tĩnh Nghi đâm vào lòng Chu Hạnh Xuyên.
"Tiểu Bạch à, tớ có việc đi trước, chúng ta liên lạc sau nhé."
Nhìn bóng lưng Sầm Sầm cũng không quay đầu lại, Bạch Tĩnh Nghi gần như không nhịn được xúc động trợn trắng mắt.
Nha đầu này nói đi là đi, để cho nàng một mình làm sao trở về?
Gần đó một chiếc xe đạp công cộng cũng không có, chẳng lẽ muốn cô bỏ tiền gọi taxi sao?
Kìm nén những lời châm chọc Sầm Sầm, Bạch Tĩnh Nghi lễ phép mỉm cười với người chồng trên danh nghĩa của mình: "Đồ ăn ngon lắm."
Cô mở khóa điện thoại di động mở ra mã thanh toán: "Tôi không có thẻ hội viên, quẹt Alipay có được không?"
Chu Hạnh Xuyên cười có chút bất đắc dĩ: "Quán của chúng ta mà, cô cũng là bà chủ, ăn bữa cơm còn muốn tính tiền sao?"
"Lão bà của mình lại đây còn phải tính toán rõ ràng, truyền ra ngoài, bảo người ta nhìn tôi thế nào?"
Thật sự là kỳ quái, nghe được hắn nói đùa "Bà chủ", "Bà xã" những chữ này, Bạch Tĩnh Nghi dĩ nhiên ngoài ý muốn không có phản cảm.
Bạch Tĩnh Nghi biết hắn đang nói đùa, nhưng cũng không kiên trì muốn trả tiền nữa.
Ở địa phương như vậy tiêu khiển, tổng cộng các khoản phí ăn uống, đồ uống, phí dịch vụ và những khoản phí khác, với tình hình tài chính hiện tại của nàng, không phải là một con số nhỏ.
Nàng bây giờ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, vì thế, da mặt dày một chút cũng không sao cả.
Thấy Bạch Tĩnh Nghi thu hồi điện thoại di động, Chu Hạnh Xuyên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nghĩ tới lời muốn nói kế tiếp, trong lòng có chút khẩn trương thấp thỏm.
"Cái kia, kỳ thật tôi có việc muốn nhờ cô."
"Nhờ tôi?" Bạch Tĩnh Nghi không hiểu. Chu Hạnh Xuyên có chuyện gì mà cô có thể giúp đỡ?
"Là như vậy," Chu Hạnh Xuyên dừng một chút, có chút bối rối," Bà nội tôi, biết tôi và bạn gái đăng ký kết hôn, muốn gặp mặt."
"Cuối tuần này, cô có thể cùng tôi về nhà một chuyến không?"