Chương 7: Con gái lớn

Sầm Sầm im lặng trong chớp mắt, chợt phản ứng lại, sửa lại cho Bạch Tĩnh Nghi: "Bạn gái gì, đó là bạn gái cũ!"

"Cậu cùng chồng cậu hai người cô nam quả nữ, đã có giấy tờ chứng minh, kế tiếp không phải nên một mối tình ngọt ngào sao!"

Bạch Tĩnh Nghi thở dài: "Cô nam quả nữ không phải dùng như vậy..."

"Tóm lại, tớ và Chu Hạnh Xuyên là không thể nào. Kết hôn vốn chỉ là nhất thời xúc động, sai lầm này sẽ không kéo dài quá lâu."

"Đợi đến khi mẹ tớ qua đời, hoặc là Chu Hạnh Xuyên hòa giải với bạn gái anh ta, chính là lúc đổi giấy chứng nhận."

Nhân viên phục vụ gõ cửa mang thức ăn lên, Bạch Tĩnh Nghi ngừng nói.

Người đi rồi, Sầm Sầm không cam lòng quấn lấy: "Bạn gái cũ của Chu Hạnh Xuyên không phải chạy theo người đàn ông khác sao? Đàn ông đều sĩ diện, cho dù bạn gái cũ của anh ta muốn quay lại, Chu Hạnh Xuyên cũng sẽ không đồng ý."

"Dù sao đội một cái nón xanh lớn như vậy không phải ai cũng chịu được đúng không?"

Sầm Sầm gắp một đũa thịt bò luộc, cay đến trợn mắt, uống một ngụm nước trái cây, hỏi Bạch Tĩnh Nghi: "Chu Hạnh Xuyên đẹp trai như vậy, thực lực kinh tế cũng không tệ lắm, người trông cũng hiền lành, chẳng lẽ cậu không động tâm chút nào?"

"Tớ hiện tại, căn bản không có thời gian và sức lực đi cân nhắc những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này."

Bạch Tĩnh Nghi bình tĩnh ăn cơm, giọng nói lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện của người khác.

"Tớ chỉ muốn nhanh chóng trả hết nợ, để cho mẹ tớ ở những ngày cuối cùng thoải mái một chút. Còn những chuyện khác, sau này hãy nói."

Theo tình cảnh hiện tại của nàng mà xem, có hay không sau này hãy nói.

Sầm Sầm cẩn thận nhìn Bạch Tĩnh Nghi, thấy vẻ mặt cô không thay đổi, lúc này mới yên lòng.

"Cha cậu còn chưa có tin tức?" Cô rót đầy nước trái cây cho Bạch Tĩnh Nghi.

"Nói với tớ người chết kia làm gì?", Bạch Tĩnh Nghi mặc dù nói như vậy, trong giọng nói lại nghe không ra hận ý.

Sầm Sầm: "Cậu đúng là một cô con gái hiếu thảo."

Bạch Tĩnh Nghi: "Ông ta cũng mặc kệ tớ cùng mẹ tớ, tớ còn nhận ông ta làm cái gì?"

"Chính mình gây ra phiền toái, sau đó phủi mông bỏ đi, không chút để ý vợ con. Trên đời nào có người chồng, người cha như vậy?"

Bạch Tĩnh Nghi nói xong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Ông ta tốt nhất là chết ở bên ngoài, nếu không......Hừ."

Sầm Sầm không khỏi rụt cổ.

Lấy tính tình Bạch Tĩnh Nghi, hoàn toàn làm được chuyện đánh cho cha ruột một trận.

Vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian một bữa cơm rất nhanh đã trôi qua. Sầm Sầm ngồi phịch xuống sô pha, nhẹ nhàng vỗ về cái bụng hơi nhô lên.

"Ai, ăn ngon uống ngon, chỉ là chơi không tốt."

"Tớ vốn định gọi hai anh trai nhỏ, tới đây cùng cậu giải sầu, nào ngờ quán này lại là của chồng cậu."

Khóe mắt Bạch Tĩnh Nghi khẽ giật: "Cậu giữ lại giải sầu đi."

Sầm Sầm đứng dậy: "Tớ nói cho cậu biết, nhân viên ở đây rất chuyên nghiệp. Chỉ cần cậu trải nghiệm qua một lần, cậu nhất định sẽ thích..."

Chuông di động của Bạch Tĩnh Nghi đột nhiên vang lên, cắt ngang mấy lời lải nhải của Sầm Sầm

"Alo, học tỷ?"

"Ừ, em hiểu... vẫn là cảm ơn học tỷ."

Hai ba câu nói, Bạch Tĩnh Nghi đã cúp điện thoại.

Sầm Sầm ngồi trên sô pha nghịch điện thoại liếc qua, phát hiện sắc mặt cô rất khó coi.

"Làm sao vậy?"

Bạch Tĩnh Nghi nhíu mày: "Kim Tú Châu bảo tớ ngày mai không cần đến phòng làm việc của cô ấy phỏng vấn nữa."

Sầm Sầm sửng sốt: "Có ý gì? Không phải hai người đã thỏa thuận từ trước rồi sao? Sao đột nhiên lại thay đổi?"

Bạch Tĩnh Nghi thong thả bước đến bên sô pha ngồi xuống: "Cô ấy ám chỉ với tớ, là nhà họ Tần bảo cô ấy làm như vậy."