Chương 9: Part time

Xác định mình không nghe lầm, Bạch Tĩnh Nghi phản ứng đầu tiên là nở nụ cười.

Cô cảm thấy Chu Hạnh Xuyên đang đùa.

"Tôi với anh trở về, vậy không phải là bị lộ sao? Nếu không anh thương lượng với bạn gái cũ, xem cô ấy có thể giúp anh chuyện này hay không."

Chu Hạnh Xuyên:...

Thật sự là tự bê đá đập chân mình. Lúc trước tại sao đầu óc anh lại mất trí nói mình có bạn gái cũ? Có thể nói vì áp lực trong nhà thúc giục kết hôn, cho nên anh chạy đến cục dân chính đăng ký kết hôn vội vàng không được sao?

Bây giờ thì tốt rồi, một lời nói dối phải dùng một trăm lời nói dối khác để bù đắp.

Chu Hạnh Xuyên mạnh mẽ khắc chế ánh mắt muốn lảng đi: "Khụ, tôi còn chưa mang cô ấy đi gặp người nhà."

Nếu như bị cấp dưới nhìn thấy bộ dáng này của hắn, chỉ sợ hình tượng vĩ đại của hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.

"A?"

Bạch Tĩnh Nghi thực sự bị sốc. Không phải nói ba năm sao? Đã mang theo hộ khẩu đến cục dân chính đăng ký kết hôn, mà còn chưa gặp qua phụ huynh?

"Cho dù không chính thức gặp mặt, ảnh chụp khẳng định đã xem qua. Chúng ta công khai lừa gạt người già như vậy, không tốt đâu?"

Chu Hạnh Xuyên kiên trì: "Ảnh... cũng chưa thấy qua."

Bởi vì hắn căn bản cũng không có bạn gái cũ!

Bạch Tĩnh Nghi không còn gì để nói.

Nàng đã chuẩn bị đáp ứng, chợt nghe Chu Hạnh Xuyên lại nói: "Cô cứ coi như đó là một công việc bán thời gian, có được không?"

"Nếu cô đồng ý, tôi sẽ chuyển tiền lương ứng trước cho cô ngay bây giờ."

Bạch Tĩnh Nghi sững sờ gật đầu.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng "ding" từ điện thoai, lấy ra nhìn, trên màn hình hiển thị [Chu Hạnh Xuyên đã chuyển 50.000 tệ vào tài khoản của bạn].

Bạch Tĩnh Nghi nhìn tin tức nhắc nhở, lại ngẩng đầu nhìn Chu Hạnh Xuyên vẻ mặt thấp thỏm nhìn mình, cảm giác có chút vi diệu.

Chậc, người đàn ông này thoạt nhìn rất thông minh, như thế nào toàn thân đều viết "Người ngốc nhiều tiền nhanh tới"?

Trước kia nàng ở trong mắt người khác, sẽ không phải cũng là bộ đức hạnh này chứ?

Thấy cô không cự tuyệt, Chu Hạnh Xuyên thở phào nhẹ nhõm: "Vậy quyết định rồi, đến lúc đó tôi đi đón cô."

Nội tâm Bạch Tĩnh Nghi do dự giãy dụa hồi lâu, rốt cuộc không nỡ cự tuyệt khoản tiền từ rên trời rơi xuống này.

Thu nhập từ công việc trước của cô vốn đã tiêu hết, tiền viện phí của mẹ lại phải đóng.

Năm vạn tệ này, tựa như một trận mưa đúng lúc, để cho cô thoát khỏi tình cảnh khó khăn.

Bạch Tĩnh Nghi yên lặng nhấn nhận chuyển khoản, điện thoại di động vang lên một hồi âm thanh kim tệ rơi xuống.

Cô nghĩ số tiền này coi như là Chu Hạnh Xuyên cho cô mượn. Bạch Tĩnh Nghi nàng không có khả năng cả đời nghèo túng như vậy, một ngày nào đó có thể trả lại cho hắn không thiếu một xu.

Bạch Tĩnh Nghi nhẹ nhàng thở ra một hơi, chợt nghe Chu Hạnh Xuyên hỏi cô: "Bây giờ cô muốn đi đâu, tôi tiễn cô."

Bạch Tĩnh Nghi cung cấp địa chỉ chung cư của mình.

Xe đi qua đường phố chật chội, Chu Hạnh Xuyên cẩn thận đánh tay lái, chú ý tránh quầy hàng ven đường và người đi đường đang đứng trước quầy hàng.

Một con phố không dài, Chu Hạnh Xuyên đi ra ước chừng mất hơn mười phút.

Cuối cùng, xe dừng hẳn dưới tòa nhà Bạch Tĩnh Nghi.

Trước cửa căn hộ cũ kỹ, một con chó Teddy sủa điên cuồng vào xe. Bác gái dắt nó mắt điếc tai ngơ, vẫn cùng chị em già trò chuyện khí thế ngất trời.

Đánh giá hoàn cảnh chung quanh tuyệt đối không tính là tốt, Chu Hạnh Xuyên nhíu mày không dấu vết.

Bạch Tĩnh Nghi cởi dây an toàn: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Trong nhà đơn sơ, không tiện mời anh đi lên uống trà."

Chu Hạnh Xuyên xuống xe trước một bước, vòng qua Bạch Tĩnh Nghi mở cửa xe cho cô.

"Tôi ở chỗ này nhìn cô lên lầu. Về đến nhà thì gửi wechat cho tôi."

Bạch Tĩnh Nghi vòng qua con chó Teddy đang duỗi cổ dài muốn đến gần ngửi, bóng dáng biến mất trong hành lang tối tăm.

Không bao lâu, cửa sổ lầu bốn mở ra một cánh, Bạch Tĩnh Nghi đứng ở cửa sổ vẫy tay với Chu Hạnh Xuyên.

Cùng lúc đó, di động vang lên.

[Bạch Tĩnh Nghi (mặt trăng): Tôi về đến nhà rồi.]

[Bạch Tĩnh Nghi (mặt trăng): Cảm ơn anh đưa tôi về. Trên đường về chú ý an toàn.]

[Chu Hạnh Xuyên: Không khách khí. Có việc gì cứ gọi tôi.]

Anh lái xe rời đi, nhìn thùng rác chất đầy ven đường, người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi dưới bóng cây uống bia, âm thầm nhíu mày.

Phải nhanh chóng đổi chỗ ở cho Bạch Tĩnh Nghi mới được.