Chương 18: Giống như một con chó đốm

"Cô rửa mặt nghỉ ngơi trước đi. Mấy bộ quần áo treo trong tủ quần áo của tôi, đều là đồ mới, giặt qua nhưng chưa mặc bao giờ, cô có thể lấy làm áo ngủ."

Chu Hạnh Xuyên nói xong, ngồi trên sô pha mở máy chiếu, vặn lớn âm lượng.

Bạch Tĩnh Nghi không muốn lục ngăn tủ của người khác, liền nhờ Chu Hạnh Xuyên: "Phiền anh lấy giúp tôi một bộ đi."

Vì thế Chu Hạnh Xuyên đi vào khu phòng ngủ, mở phòng thay đồ ra, kết quả trông thấy quần áo nữ rực rỡ muôn màu.

Dài ngắn, quần váy, các loại màu sắc, đầy đủ treo ở trên giá áo. Nhãn mác còn chưa tháo.

Mà hắn chỉ có mấy bộ quần áo, chỉ được nhét vào một góc nhỏ, không nhìn kỹ căn bản tìm không thấy.

Nhìn một màn trước mắt, tim Chu Hạnh Xuyên tăng vọt.

Quần áo của hai người thân mật khăng khít kề vào nhau, nếu như giữa hắn và Bạch Tĩnh Nghi, cũng có thể thân mật như vậy thì tốt rồi...

Bạch Tĩnh Nghi phía sau thấy hắn chậm chạp không có động tác, không khỏi nghi hoặc lên tiếng: "Làm sao vậy?"

Chu Hạnh Xuyên thu hồi những suy nghĩ nhạy cảm đột ngột kia, tránh ra một bước, cho Bạch Tĩnh Nghi xem hình ảnh trong phòng thay đồ.

Anh cười: "Bà nội đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi."

Bạch Tĩnh Nghi thấy, cũng không khỏi cảm thán Chu nãi nãi tỉ mỉ săn sóc.

"A? Tôi mới chú ý tới, trong phòng ngủ còn có thêm bàn trang điểm."

Bạch Tĩnh Nghi theo tầm mắt Chu Hạnh Xuyên nhìn qua, nhìn thấy một bàn trang điểm màu bơ mới tinh, mặt trên ngay ngắn trật tự đặt các loại mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ, mặt nạ dưỡng da đầy đủ mọi thứ.

"Để cho bạn gái cũ của anh biết, cô ấy bỏ lỡ bà nội tốt như vậy, khẳng định hối hận đến khóc cũng không tìm được."

Bạch Tĩnh Nghi nói đùa, cầm một bộ quần áo dài tay, xoay người vào phòng tắm.

Bà Chu đối xử tốt với cháu dâu, có quan hệ gì với cô? Cô chẳng qua là diễn viên Chu Hạnh Xuyên mời tới mà thôi.

Bạch Tĩnh Nghi luôn nhận thức rất rõ về bản thân, biết rõ vị trí của mình.

Cô không thấy, sau khi cô thốt ra câu nói đùa kia, sắc mặt Chu Hạnh Xuyên lập tức trở nên cứng ngắc.

Nhìn nữ trang treo đầy phòng thay đồ, còn có bình lọ trên bàn trang điểm, Chu Hạnh Xuyên bất đắc dĩ cười khổ.

Khi nào, mới có thể để cho Bạch Tĩnh Nghi biết, hắn căn bản cũng không có bạn gái cũ?

……...................

Ở trong nhà người khác, không phải địa bàn của mình, Bạch Tĩnh Nghi luôn cảm thấy không được tự nhiên, đơn giản rửa một chút liền lau khô đi ra.

Sau khi cô lên giường, Chu Hạnh Xuyên cũng đi vào rửa mặt.

Đèn chính trong phòng ngủ đã tắt, Bạch Tĩnh Nghi mượn ánh sáng ấm áp của đèn đầu giường, nằm nghiêng lướt mạng xã hội.

Đột nhiên di động leng keng một tiếng, Sầm Sầm liên tục gửi tới hai tin nhắn wechat.

[Sầm Sầm: Mở cửa.]

[Sầm Sầm: Gõ nửa ngày không nghe thấy sao?]

Bạch Tĩnh Nghi thuận tay chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, gõ chữ trả lời Sầm Sầm.

[Bạch Tĩnh Nghi: Tớ không ở nhà...]

[Bạch Tĩnh Nghi: Trời mưa to, cậu chạy ra ngoài làm gì?]

Một giây sau, Sầm Sầm trực tiếp gọi video tới. Sau khi Bạch Tĩnh Nghi kết nối, ấn chế độ im lặng, đến phòng khách lấy ba lô mình đặt trên bàn trà.

Tai nghe ở trong ba lô.

Trong hình, Sầm Sầm với đôi môi hồng như Barbie miệng mở mở khép lại, không biết đang nói cái gì.

Bạch Tĩnh Nghi vùi đầu tìm tai nghe, không thấy Sầm Sầm đột nhiên mở to mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn phía sau cô.

Đợi Bạch Tĩnh Nghi tìm được tai nghe, ngẩng đầu lên nhìn, Sầm Sầm đã cúp máy.

Cô vừa quay đầu lại, nhìn thấy Chu Hạnh Xuyên vừa tắm xong.

Tóc hắn hơi ẩm, mang theo hơi nước tươi mát, trên người mặc quần áo hai màu đen trắng, làm cho hắn thoạt nhìn giống như một con chó đốm mắt ướt sũng.

Trong lúc đi lại, một giọt nước từ đuôi tóc hắn nhỏ xuống, trượt qua xương quai xanh hấp dẫn, rơi vào vạt áo hơi rộng, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.

"Khụ, không còn sớm, không nghỉ ngơi sao?"