Chương 17: Qúy ông

"Ở lại qua đêm?"

Tiếng còi cảnh sát trong đầu Bạch Tĩnh Nghi vang lên, vội vàng dùng ánh mắt ra tín hiệu cho Chu Hạnh Xuyên.

Chu Hạnh Xuyên thoạt nhìn so với cô còn hoảng hơn: "Không được, bà nội, con còn có công việc phải xử lý, buổi tối phải về."

"Con cả ngày chơi bời lêu lổng, có thể có công việc gì phải xử lý?" Bà Chu nghi hoặc.

Chu Hạnh Xuyên cười đến bất đắc dĩ, chắp tay trước ngực làm bộ xin lỗi: "Ôi chao, bà thật đúng là bà nội ruột của con! Ở trước mặt cháu dâu bà, xin bà lưu chút mặt mũi cho con."

Bà Chu cũng không miễn cưỡng bọn họ: "Vậy chờ mưa nhỏ một chút rồi đi. Thời tiết này lái xe quá nguy hiểm."

Nhưng trời không chiều lòng người, đồng hồ điểm mười giờ, mưa chẳng những không có dấu hiệu chuyển nhỏ, ngược lại càng lúc càng lớn.

Đã đến thời gian nghỉ ngơi thường ngày của bà Chu, bà cụ ngáp một cái nhẹ nhàng, phân phó dì Trương mang theo người giúp việc trải giường cho hai người Chu Hạnh Xuyên và Bạch Tĩnh Nghi.

Bạch Tĩnh Nghi:...

Đây là dự báo thời tiết không đáng tin cậy, không phải nói chỉ là nhiều mây sao?!

Trong lòng cô cũng rõ ràng, mưa lớn như vậy sẽ làm giảm tầm nhìn, loại tình huống này đi đường rất nguy hiểm. Để an toàn, không bằng ở lại đây một đêm.

Nhưng vấn đề là, cô sẽ phải ở cùng một phòng với Chu Hạnh Xuyên, người đàn ông này cho tới hôm nay mới gặp mặt ba lần...

Dì Trương dẫn đường, dẫn Bạch Tĩnh Nghi đi xem phòng ở đêm nay.

"Đây là phòng của Hạnh Xuyên thiếu gia. Thiếu phu nhân, cô xem còn gì cần lấy thêm, cứ phân phó."

Bạch Tĩnh Nghi cũng không phải thiếu phu nhân chân chính. Cô coi phòng ngủ của Chu Hạnh Xuyên là khách sạn, mà cô là khách trọ chỉ ở một đêm.

"Đều rất tốt, vất vả rồi, dì Trương."

Được Bạch Tĩnh Nghi khẳng định, dì Trương có vẻ rất cao hứng, trước khi đi lại nhắc nhở Bạch Tĩnh Nghi: "Ban đêm thiếu phu nhân có chuyện gì, cứ gọi điện thoại nội bộ."

"Trong nhà có người giúp việc đợi lệnh 24/24."

Bạch Tĩnh Nghi bình tĩnh gật đầu, kì thực trong lòng âm thầm tặc lưỡi. Thì ra đây mới thật sự là cuộc sống của người có tiền?

Trước khi công ty cha phá sản, Bạch Tĩnh Nghi cảm thấy nhà mình cũng rất có tiền. Hiện giờ có nhà Chu Hạnh Xuyên so sánh, Bạch Tĩnh Nghi cảm giác nhà mình trước đây chỉ là một gia đình nghèo đói.

Dì Trương rời đi, trước khi đi còn chu đáo đóng cửa. Trong không gian rộng lớn như vậy, chỉ còn lại có hai người Bạch Tĩnh Nghi và Chu Hạnh Xuyên.

Không khí dần dần trở nên xấu hổ.

Bạch Tĩnh Nghi phá vỡ trầm mặc: "Phòng của anh thật lớn, lớn hơn phòng trọ của tôi hai ba lần."

Giờ phút này đứng trên sàn nhà, Bạch Tĩnh Nghi tỉnh táo cảm nhận được sự chênh lệch giữa người với người.

Phòng ngủ này có phòng khách, thư phòng và toilet. Phòng khách, thư phòng, phòng ngủ ba khu chức năng dùng bình phong ngăn cách, vừa bảo đảm tính độc lập của không gian, cũng sẽ không có vẻ ngột ngạt.

Bên trong trang trí thống nhất với phong cách biệt thự, nhìn không ra phong cách cá nhân của Chu Hạnh Xuyên.

"Thực ra vốn là hai phòng khách. Khi còn bé tôi có một đoạn thời gian không thích ra ngoài, luôn ở trong phòng khách, bà nội lo lắng tôi sẽ bị khép kín, nên mở thông hai phòng khách." Chu Hạnh Xuyên giải thích.

"Thời gian không còn sớm, cô đi vào nghỉ ngơi đi." Chu Hạnh Xuyên từ trong tủ cất đồ ôm ra một cái chăn dự phòng, trải trên sô pha: "Đêm nay tôi ngủ phòng khách."

"Liên lụy cô không thể về nhà, thật sự rất xin lỗi." Chu Hạnh Xuyên áy náy nói.

"Anh cũng không muốn thế, nếu đổ lỗi cũng không thể đổ lỗi cho anh, là trận mưa này quá đột ngột."

Bạch Tĩnh Nghi thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng cùng Chu Hạnh Xuyên ngủ chung giường. Giường của Chu Hạnh Xuyên rất lớn, hai người bọn họ mỗi người ngủ một bên, ở giữa lại nằm hai ba người vẫn đủ chỗ.

Không nghĩ tới Chu Hạnh Xuyên lại chủ động đề nghị muốn ngủ phòng khách.

Trong lòng Bạch Tĩnh Nghi yên lặng phát cho Chu Hạnh Xuyên một tấm thẻ người tốt.

Thời buổi này, đàn ông lịch lãm như vậy cũng không nhiều lắm.