Chương 19: Chồng cậu không được sao?

Hai má Chu Hạnh Xuyên ửng đỏ, không biết là ở trong phòng tắm bị hơi nước làm, hay là bị ánh mắt Bạch Tĩnh Nghi nhìn chằm chằm.

Khi anh nói, yết hầu khẽ nhúc nhích, phối hợp với giọng nói như đàn violin, tạo nên hiệu ứng thưởng thức tuyệt vời.

Bạch Tĩnh Nghi có chút gian nan dời tầm mắt khỏi người Chu Hạnh Xuyên, trong lòng mặc niệm "Phi lễ chớ nhìn".

Khụ, điều này cũng không thể trách cô, chủ yếu là điều kiện ngoại hình của Chu Hạnh Xuyên quá tốt. Lúc trước đi học, nếu người mẫu có điều kiện như Chu Hạnh Xuyên......

Không phải, rốt cuộc cô đang nghĩ gì?!

Bạch Tĩnh Nghi chột dạ tránh tiếp xúc với ánh mắt Chu Hạnh Xuyên: "Đã khuya rồi ha, vậy tôi vào ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ngủ ngon."

Bạch Tĩnh Nghi quay trở về phòng ngủ, đã nằm trên giường, trước mắt còn phảng phất hình ảnh khó quên của Chu Hạnh Xuyên, yết hầu di chuyển, giọt nước trên xương quai xanh, và giọng nói ấm áp như nhạc cụ.

Hắn rõ ràng ăn mặc kín đáo như vậy, chỗ không nên lộ cũng không lộ, vì sao có thể khiến người ta mơ màng như vậy?

Bạch Tĩnh Nghi cảm thấy mình đang phát cuồng, lấy điện thoại di động ra muốn lướt hai video điêu khắc để dời đi sự chú ý.

Vừa mở khóa, tin nhắn wechat của Sầm Sầm liền liên tiếp nhảy ra, khiến cô ứng phó không xuể.

[Sầm Sầm: Cậu và chồng ở cùng một chỗ?]

[Sầm Sầm: Hai người ngủ với nhau à???]

[Sầm Sầm: Đã ngủ hay chưa, rốt cuộc đã ngủ chưa!!!]

[Sầm Sầm: Sao không trả lời tin nhắn của tớ? Có phải hai người đang hôn nhau không?]

Bạch Tĩnh Nghi đầu đầy hắc tuyến.

[Sầm Sầm: Là chị em tốt thì phát sóng trực tiếp cho tớ xem.]

[Sầm Sầm: Làm ơn cho tớ xem một chút đi! Tín nữ nguyện nửa đời sau ăn chay mặn phối hợp!]

[Bạch Tĩnh Nghi: Có thể đem phế liệu màu vàng trong đầu cậu đổ sạch sẽ không?]

Bạch Tĩnh Nghi cảm thấy đã tìm được nguyên nhân khác thường của mình, cô nhất định là bị Sầm Sầm ảnh hưởng.

[Sầm Sầm:??? Sao cậu còn thời gian trả lời tin nhắn của tớ?]

[Sầm Sầm: Kết thúc rồi? Thời gian này cũng quá ngắn đi! Chồng cậu không được à!]

[Sầm Sầm: Mũi anh ta thẳng như vậy sao lại không được?!]

Bạch Tĩnh Nghi chịu không nổi cô ấy, dăm ba câu đem chuyện hôm nay đơn giản khai báo một chút.

[Bạch Tĩnh Nghi: Anh ấy ngủ sô pha tớ ngủ ở giường, chính là như vậy.]

[Sầm Sầm: Ở cùng phòng với một đại mỹ nhân như hoa như ngọc như cậu, anh ta cũng có thể nhịn được? Không phải thật sự không được chứ?]

Bạch Tĩnh Nghi:...

Cô không muốn để ý tới những lời vớ vẩn của Sầm Sầm, tắt điện thoại chuẩn bị đi ngủ.

Hết lần này tới lần khác tin tức đối diện lại xuất hiện.

[Sầm Sầm: Tớ cá ông xã tiện nghi của cậu chắc chắn có suy nghĩ với cậu.]

[Bạch Tĩnh Nghi: Sao cậu không nghĩ anh ta thủ thaanh như ngọc vì bạn gái cũ?]

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, mãi cho đến khi Bạch Tĩnh Nghi ngủ, Sầm Sầm cũng không trả lời.

Một đêm không nói gì. Sáng hôm sau, Bạch Tĩnh Nghi và Chu Hạnh Xuyên cùng bà Chu dùng bữa sáng xong, liền chuẩn bị xuất phát trở về nội thành.

Bà Chu lôi kéo Bạch Tĩnh Nghi ngồi xuống sô pha, lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ đưa cho cô.

"Đây là bà cố nội của Tiểu Xuyên cho ta. Hôm nay ta đem nó tặng cho cháu."

Chu nãi nãi khẽ nhếch mép cười: "Mở ra xem, có thích không?"

Bạch Tĩnh Nghi nhìn Chu Hạnh Xuyên một cái, thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới hai tay nhận lấy hộp trang sức, cẩn thận mở ra.

Một cái vòng ngọc màu trắng sữa lẳng lặng nằm ở trên vải lót tơ tằm màu đen, tràn đầy ánh sáng, ôn nhuận trầm ổn.

Vòng tay trắng nõn nà này, đối với gia cảnh hiện nay của Chu Hạnh Xuyên mà nói, không tính là quý trọng, thậm chí có thể nói là không đáng nhắc tới, nhưng ý nghĩa của nó trọng ở việc truyền thừa.

"Nào, bà nội đeo giúp con."

Bạch Tĩnh Nghi không cự tuyệt, dù sao đến cuối cùng đều phải trả lại cho Chu Hạnh Xuyên.

Chất ngọc ấm áp tiếp xúc với làn da, vòng ngọc lung linh xinh đẹp tuyệt trần nhẹ nhàng đeo lên cổ tay.

Màu da Bạch Tĩnh Nghi trắng mịn, nhất thời làm cho người ta không phân biệt được là vòng tay đẹp hơn, hay là cổ tay trắng nõn của cô đẹp hơn.

Bà nội Chu nhìn một màn như vậy, hốc mắt ướŧ áŧ: "Đứa trẻ ngoan, về sau cùng Tiểu Xuyên sống thật tốt, sớm một chút để cho bà được ôm cháu."

Chu Hạnh Xuyên là cháu trai bà thương yêu nhất, mấy năm trước đều không chịu nói về đối tượng kết hôn, hiện tại cuối cùng cũng kết hôn, cháu dâu lại là một cô gái tài sắc vẹn toàn như vậy, làm cho bà sao có thể không vui mừng?

Hai người sắp xuất phát, bà Chu bảo dì Trương chuẩn bị rất nhiều đồ cho hai người, thừa dịp Bạch Tĩnh Nghi đi toilet, lại dặn dò Chu Hạnh Xuyên: "Chuyện mẹ vợ con chuyển viện, hãy làm cho thật tốt và chu đáo."

"Bà thấy Tĩnh Nghi không khỏe lắm, con chăm sóc con bé cho tốt. Sắp xếp ổn thỏa cho mẹ nó, nó cũng có thể bớt bôn ba mệt nhọc."

"Còn có thuốc bổ này, con nhớ hầm cho con bé ăn."

Bà Chu nói xong, nhìn Chu Hạnh Xuyên một cái, lo lắng tay chân hắn làm không tốt, lo lắng nói: "Hay là để dì Trương qua chăm sóc các con đi!"

Chu Hạnh Xuyên vội vàng cự tuyệt: "Không cần đâu, bà nội."

"Chúng cháu muốn cả hai có không gian riêng tư." Nếu để dì Trương đi theo, chắc chắn sẽ lộ tẩy.

Bà Chu cười tươi như một bông hoa, tỏ vẻ "ta hiểu".

Bạch Tĩnh Nghi từ toilet đi ra, hai người chào tạm biệt bà Chu.

Còn chưa nói xong, đã có người giúp việc dẫn một cô gái trẻ tới: "Lão phu nhân, tiểu thư Thẩm Y Đường này, nói là ông chủ bảo cô ấy tới đón Hạnh Xuyên thiếu gia."