Chương 118

Minh Đại Xuyên

thật

sự

không

lường trước được chuyện này, chỉ

một

câu

nói

của mình thôi mà lại có thể khiến cho Chu Tự Hằng trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn.

một

chiếc thẻ ngân hàng mới tinh như xưa,

một

chiếc bαo ©αo sυ

đã

hơi bạc màu,

một

bản thỏa thuận tuy đơn giản nhưng lại có giá trị ngàn vàng.

Cùng với

một

người con trai.

một

người

không

chỉ có vẻ ngoài xuất sắc, mà bên trong cũng cực kì phi thường, gần như

không

thể xoi mói bắt bẻ được điều gì.

Nếu chàng trai này mà là con trai ông,

thì

nhất định ông

sẽ

vui sướиɠ đến phát điên, sau này có người nối nghiệp,

không

phụ công nhiều năm nuôi nấng dạy bảo.

Nhưng Chu Tự Hằng

không

phải con trai ông.

Chu Tự Hằng lần này thành tâm mà đến, còn có chuẩn bị từ trước, quyết giành được viên ngọc quý nghiêng nước nghiêng thành từ tay Minh Đại Xuyên.

Sống được 26 năm cuộc đời, Chu Tự Hằng

đã

có nhiều kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế, đối với

một

Minh Đại Xuyên có lối suy nghĩ bảo thủ,

anh

không

chọn cách

đi

cầu độc mộc, mà quang minh chính đại

đi

đường vòng, bộc lộ hết cõi lòng của mình ra, chờ câu trả lời từ Minh Đại Xuyên.

Ba món đồ cùng

một

lời thề,

không

cần thêm bất kì

một

câu

nói

nào khác nữa.

anh

làm cho Minh Đại Xuyên trở tay

không

kịp, cũng

không

biết phải

nói

gì.

Là bậc trung niên chìm đắm trong tiểu thuyết võ hiệp

đã

nhiều năm, Minh Đại Xuyên

đã

đọc rất nhiều câu miêu tả tình cảm động lòng người, những câu thề non hẹn biển, quyết tâm

không

thay đổi… Nhưng ông

không

thể

không

thừa nhận, rằng việc Chu Tự Hằng làm còn khiến cho người ta phải lay động hơn bất kì những lời đường mật nào khác.

Trong đầu ông

hiện

lên trăm ngàn suy nghĩ, cho nên thời gian im lặng cũng rất dài.

Mà Chu Tự Hằng

thì

vẫn duy trì tư thế kính cẩn cúi người, gần như

không

nhúc nhích.

Minh Nguyệt

không

thể

nói

giúp

anh, chỉ có thể nhích lại cầm tay và mong đợi nhìn bố.

Minh Đại Xuyên liếc mắt lên, đúng lúc trông thấy hai bên thái dương Chu Tự Hằng

đã

đổ đầy mồ hôi.

Như thể

đang

phải vượt qua

sự

trừng phạt của địa ngục vậy.

Từng giây từng phút là nỗi đau khổ giày vò trong suốt 18 tầng địa ngục tối đen.



ràng rất căng thẳng và lo sợ, nhưng phải làm ra vẻ như

không

hề sợ hãi.

Minh Đại Xuyên vỗ

nhẹ

tay con

gái, ngay khi giọt mồ hôi nơi thái dương Chu Tự Hằng chảy xuống đến cằm, ông mới mở lời vàng ngọc: “Về hôn

sự

của con và Tiểu Nguyệt Lượng,

thật

ra bố con cũng

đã

từng bàn bạc với chú từ lâu rồi.”

Minh Đại Xuyên ra hiệu bảo Chu Tự Hằng ngồi xuống, có vẻ như còn rất nhiều lời muốn

nói.

“Bố con muốn hai đứa tốt nghiệp đại học là kết hôn luôn, nhưng chú

không

đồng ý.” Chu Xung sốt ruột muốn bế cháu, nhưng Minh Đại Xuyên

thì

lại có suy nghĩ khác, “Nguyên nhân mà chú

không

đồng ý,

một

là, chú cảm thấy khi đó con vẫn chưa đủ chín chắn và trưởng thành.”

Ánh mắt ông nhìn thẳng vào Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng

không

hề xấu hổ hay tức giận mà hoàn toàn đồng ý với Minh Đại Xuyên: “Con cũng nghĩ như vậy ạ.” Nhưng đồng thời

anh

nói

tiếp: “Nhưng bây giờ con

đã

chuẩn bị kĩ càng rồi.”

Chuẩn bị cái gì?

Chính là trách nhiệm gách vác

một

gia đình.

Minh Đại Xuyên

không

phủ nhận, ông

nhẹ

nhàng gật đầu: “Cho nên nguyên nhân thứ hai mới là nguyên nhân chính khiến chú

không

đồng ý.”

Minh Đại Xuyên mỉm cười với Giang Song Lý.

Mặc dù

đã

hơn bốn mươi, nhưng khi cười nhìn ông vẫn rất tuấn tú, tựa như ánh mặt trời ấm áp, “Chú và



Giang của cháu kết hôn sau khi



tốt nghiệp đại học,

không

lâu sau

thì

có Tiểu Nguyệt Lượng.”

Nhắc tới những chuyện

đã

trải qua tất nhiên

sẽ

có ý nghĩa thực tế hơn.

Minh Đại Xuyên

nói

tiếp: “cô

Giang học khoa tiếng

anh, là

một

sinh viên giỏi, sau khi kết hôn



khôngmuốn chỉ chuyên tâm làm bà chủ gia đình, chú cũng ủng hộ giấc mơ của

cô,

không

muốn làm mai

mộtnăng lực mà



có, sau



Giang thi đậu nghiên cứu sinh, chú và Tiểu Nguyệt Lượng cùng ra sân bay tiễn



đi

du học.”

“Nghe

thì

có thể

sẽ

không

cảm thấy gì, nhưng khi đó chú với



đã

có Tiểu Nguyệt Lượng, mà con bé

thìcòn quá

nhỏ, lúc nào cũng cần có người ở bên chăm sóc, cho nên

thật

ra

thì



Giang

đã

phải rất khổ sở để đưa ra quyết định

đi

du học.”

Từng có thời gian Minh Đại Xuyên

không

thể phân thân để lo được mọi chuyện, cho nên phải nhờ nhà họ Chu chăm sóc cho Minh Nguyệt.

Giang Song Lý

nhẹ

vỗ vai chồng.

Minh Đại Xuyên nhìn vợ

một

chút rồi

nói

tiếp: “Cho nên chú với



cũng

không

muốn để Minh Nguyệt phải chịu

sự

trói buộc của gia đình khi còn quá trẻ, con bé có giấc mộng của mình, cũng có

sự

nghiệp của mình, chú với



muốn con bé hoàn thành xong chương trình cao học rồi mới lại tính tiếp chuyện hôn

sự.”

Đàn ông và phụ nữ.

Tình

yêu

và hôn nhân.

Là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Minh Đại Xuyên

thì

suy nghĩ về lâu về dài cho con

gái, còn Minh Nguyệt

thì

vẫn luôn mơ màng

khônghiểu.

Giang Song Lý vuốt mái tóc dài của con, ấm giọng bổ sung: “Tình

yêu

và hôn nhân đều có thể bị cướp mất, nhưng năng lực và kiến thức

thì

không

như vậy, con

đang

học cao học, có phải cảm thấy mình học được nhiều thứ hơn hồi học đại học đúng

không?”

Đúng là như vậy

thật.

Hồi học đại học, có rất nhiều động tác trong bài múa mà Minh Nguyệt mãi vẫn

không

thể hiểu được hàm nghĩa của nó, nhưng sau khi học chuyên sâu hơn,



mới tích lũy được những kiến thức nâng cao, cũng biết phỏng đoán được ý tứ trong bài múa.

“Cho nên bốn năm nay chú vẫn

không

đồng ý cho hai đứa lấy nhau.” Minh Đại Xuyên

một

lần nữa quay về chủ đề chính, “Chu Tự Hằng…”

Đột nhiên ông cảm thấy gọi như vậy có hơi cứng nhắc quá, nên lại đổi lại: “Tiểu Hằng, chú mong là con hiểu.”

Tất nhiên là

anh

hiểu,

không

chỉ vậy, Chu Tự Hằng còn

nói

một

tiếng cảm ơn.

Minh Nguyệt cũng

nhỏ

nhẹ

gọi: “Bố…”

Như bình thường

thì

Minh Đại Xuyên

sẽ

vuốt tóc Minh Nguyệt để đáp lại hành động làm nũng của con, nhưng lần này ông lại

không

làm vậy mà đứng dậy

đi

lên gác,

một

lúc sau mới quay lại phòng khách, trong tay cầm theo quyển sổ hộ khẩu.

Hai tay Minh Đại Xuyên khẽ run, hai mắt rũ xuống, cuối cùng mới

nhẹ

nhàng đặt cuốn sổ vào tay Chu Tự Hằng.

“Chú

đã

xem lịch rồi, ngày kia là ngày đẹp.” Minh Đại Xuyên

nói, “Hôm đấy hai đứa

đi

đăng kí

đi.”



Đối với Chu Tự Hằng

thì

câu

nói

ấy mang rất nhiều ý nghĩa, nó giống như

sự

đặc xá của Thượng Đế dành cho Noah, giống như lời chúc phúc của thiên sứ dành cho Moses, giống như quả táo

đã

rơi xuống đầu Newton.

Và nó cũng giống như tiếng chim sơn ca, ùa đến cùng với cơn gió mát tháng mười.

Cuối cùng

thì

Chu Tự Hằng cũng đạt được ước nguyện, giành chiến thắng sau khi phải gian khổ vượt núi băng đèo.

Tâm trạng của

anh

lúc này tựa như Alexandros Đại Đế chinh phục thế giới, vui sướиɠ thúc ngựa chạy vạn dặm núi sông.

Mà khi

anh

nắm tay Minh Nguyệt cầm hai tờ giấy hôn thú

đi

ra khỏi cục dân chính,

thì

cảm xúc ấy

đãđạt đến

một

độ cao trước nay chưa từng có.

Chu Tự Hằng

không

thèm che giấu

sự

bá đạo của mình, có thể vì

đã

kết hôn nên

anh

càng được nước lấn tới, cầm hai tờ hôn thú nhét vào túi áo, còn nghiêm túc

nói

với Minh Nguyệt: “Để

anh

giữ giùm cho.”

Minh Nguyệt cũng rất vui, nên hoàn toàn nghe theo

anh.

Cục dân chính nằm tại

một

con hẻm

nhỏ

ở thành cổ Nam Thành, dọc hai bên sông là những hàng quán và nhà ở nối tiếp nhau, gần như

không

khác gì mười năm trước, những con thuyền có mái che rộng rãi, trôi

trên

sông Tần Hoài, bọt nước vỗ vào những tảng đá ở bến tàu,

trên

sông là chiếc cầu đá hình vòm cong cong, chứng kiến toàn bộ những tháng ngày thanh xuân của hai người.

Tháng mười có kì nghỉ dài,

trên

cầu những đôi tình nhân

đi

qua

đi

lại, Minh Nguyệt còn trông thấy có hai



cậu thiếu niên mặc đồng phục Nhất Trung Nam Thành

đang

đèo nhau

trên

chiếc xe đạp, chậm rãi

đi

xuống dốc.

Minh Nguyệt như được nhìn lại hình ảnh của



và Chu Tự Hằng trước đây.

Cả hai cũng

đã

từng là những



bé cậu bé ngây ngô như vậy, thế mà bây giờ

đã

trở thành vợ chồng rồi.

Minh Nguyệt chỉ nhìn

một

cái xe đạp, nhưng Chu Tự Hằng

đã

hiểu ngay suy nghĩ của

cô,

anh

nhanh chóng

đi

mua

một

chiếc xe đạp trắng đen đơn giản, dùng đôi chân dài đạp xe đến trước mặt Minh Nguyệt.

Ánh sáng mùa thu vẫn vô cùng rực rỡ, Chu Tự Hằng cởi hai cúc áo

trên

cùng ra, nghĩ lại thời thanh xuân, huýt sáo

một

cái với Minh Nguyệt: “Minh



nương,

đi

thôi.”

anh

làm ra vẻ thờ ơ bấm chuông xe thúc giục Minh Nguyệt, cho đến lúc Minh Nguyệt ngồi vào rồi,

anhlại

nói: “Cái xe này giống với cái xe hồi trước

anh

đã

chở em đấy.”

anh

đạp xe qua cây cầu đá rộng rãi, hai bên khắc hoa văn rất đẹp, dưới cầu là những chiếc thuyền hoa

đang

lướt

trên

sông.

Chu Tự Hằng véo má Minh Nguyệt,

nói: “Đây là con đường mà chúng mình

đã

cùng nhau

đi

suốt sáu năm.”

anh

chạy qua con hẻm

nhỏ, con hẻm có đến bảy tám ngã rẽ, kiến trúc cổ xen lẫn với những tòa nhà cao tầng

hiện

đại thấp thoáng, xung quanh là tiếng

nói

chuyện rôm rả và tiếng rao hàng

không

ngớt.

Chu Tự Hằng lại quay đầu hôn trộm lên môi Minh Nguyệt

một

cái: “Đây là con phố mà

anh

đã

từng cõng em qua trong những ngày mưa.”

Cuối con đường quen thuộc này, chính là trường Nhất Trung Nam Thành, sân trường rộng rãi và yên ắng, quen đường quen nẻo, Chu Tự Hằng dẫn



đến lớp học xưa.

“Đây là lớp học của chúng mình.”

không

cần Chu Tự Hằng lên tiếng, Minh Nguyệt

đã

nói

trước, “Em ngồi hàng thứ ba,

anh

ngồi hàng cuối cùng, trong giờ

anh

toàn nhìn trộm em, làm em

không

thể tập trung nghe giảng được.”

Vì là ngày nghỉ nên trong phòng

không

một

bóng người, cửa được khóa chặt, nhưng chỉ cần nhìn hàng ghế trống trơn kia thôi cũng đủ khiến cho người ta nhớ lại những kỉ niệm.

Khung cảnh này dường như

không

hề thay đổi chút nào.

trên

cửa sổ phản chiếu hình bóng của hai người, nhưng cả hai đều

không

mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt cũng có chút thay đổi so với trước.

Chu Tự Hằng cười rất tươi,

không

phản bác lại lời Minh Nguyệt, chỉ

nói

sang chuyện khác: “Hồi đó

anhngồi kia viết

một

bài văn, đó cũng là bài văn đầu tiên mà

anh

được điểm cao.”

Môn Văn của

anh

không

giỏi, chuyện này

đã

trở thành đề tài khiến

anh

bị chê cười suốt, câu cú lúc nào cũng lủng củng

không

đầu

không

cuối, dưới

sự

nghiêm khắc của thầy Vũ hơn sáu mươi tuổi, điểm số môn Văn của

anh

lại càng thê thảm

không

nỡ nhìn.

Mấy đề bài viết văn của học sinh trung học thường rất khó, nhưng

một

lần thầy Vũ

đã

đưa cho cả lớp đề bài là – [XXX, tôi muốn

nói

với bạn].

Ông

không

trông đợi gì vào

một

học sinh dốt Văn như Chu Tự Hằng có thể viết được

một

bài văn hay, chỉ cần câu cú mạch lạc là được rồi.Thế nhưng, Chu Tự Hằng

đã

khiến ông phải nhìn bằng

một

cặp mắt khác.

“anh

đã

viết gì vậy?” Minh Nguyệt hỏi.

“[Minh Nguyệt,

anh

muốn

nói

với em].” Chu Tự Hằng vuốt ve giấy hôn thú trong túi áo, nhớ lại ngày xưa, kí ức dường như vẫn còn rất mới.

“Gửi vợ của

anh,

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của

anh, quay đầu nhìn lại, chúng ta

đã

đi

qua hơn nửa cuộc đời, có lẽ

không

còn nhiều thời gian nữa, cho nên, Minh Nguyệt,

anh

muốn

nói

với em…”

Chu Tự Hằng bắt đầu đọc lại bài văn của mình, trong phút chốc Minh Nguyệt cũng hồi tưởng lại, trong bữa tiệc tốt nghiệp thầy Vũ

đã

từng

nói

bài văn này

đã

khiến cho ông rất ấn tượng, đúng là cảm giác của hai vợ chồng già.

Tại sao lại có cảm giác như thế? Vì Chu Tự Hằng dùng giọng điệu của

một

người 70 tuổi để viết, tựa như bọn họ

đã

thật

sự

đi

qua những năm tháng rất dài vậy.

“anh

đã

70 tuổi, tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, lưng còng chân yếu,

nói

năng

không

còn



ràng.”

“anh

đã

70 tuổi, thường hay nằm mơ, mơ về thời hai ta còn trẻ, tỉnh lại

thì

thấy em vẫn ở bên cạnh, dường như cũng

đang

mơ giống

anh.”

“anh

đã

70 tuổi, xuất

hiện

nhiều tật xấu, lại hay cáu kỉnh, cục cằn cố chấp, là

một

lão già đáng ghét.”

“anh

đã

quên

đi

rất nhiều chuyện, có lúc giật mình cảm thấy như mình

đã

bỏ lỡ điều gì, có lúc chỉ sau

một

giây mà

anh

đã

quên luôn điều mình vừa

nói,

anh

thường xuyên

không

nhớ đường về nhà, cũng

không

nhớ đến việc gọi điện thoại về.”

“Nhưng Minh Nguyệt à, mọi thứ về em

anh

đều nhớ hết.”

“anh

nhớ mái tóc đen dài của em, dù hôm nay

đã

bạc trắng, nhưng nhìn vẫn đẹp vô cùng.anh

nhớ những điệu múa của em, dù hôm nay có múa

không

nổi nữa

thì

em vẫn là

một

bà lão duyên dáng đoan trang.anh

nhớ hồi trẻ em rất xinh đẹp, hôm nay nhìn em ngủ say bên cạnh

anh, gương mặt ấy vẫn đẹp như thế.”

“…”

“anh

còn nhớ rất

rõ, rằng

anh

yêu

em.”

“Trước đây

anh

thường đèo em

trên

chiếc xe đạp, nhưng hôm nay

anh

đã

phải chống gậy mà dắt em

đi, trước đây

anh

thường chọc cho em khóc, bây giờ

thì

không

nói

to nổi nữa rồi, chỉ đùa vài câu trêu em được thôi, trước đây

anh

thường mua trà sữa cho em, bây giờ em

không

thích uống nữa,

anh

đành tự mua tự uống vậy.”

“anh

luôn tin rằng,

trên

đời có những thứ tình cảm tựa như duyên số,

không

thể trốn tránh được, cũng

không

thể thay thế, gắn chặt với nhau như sinh mệnh.”

“Ở tuổi 70, sau khi

đi

qua hết những giông bão của cuộc đời,

anh

đã

hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng biết thế nào là

yêu.”

“Dù hôm nay

anh

đã

70 tuổi, nhưng

anh

vẫn luôn nhớ rằng, mối tình đầu của

anh, chính là em.”

“Minh Nguyệt, đó là tất cả những gì mà

anh

muốn

nói

với em.”