Chương 117

Lúc Minh Đại Xuyên đọc được dòng trạng thái mới nhất của Chu Tự Hằng

thì

cũng là lúc nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

So với

một

người có lối suy nghĩ

không

thể già

đi

là Chu Xung,

thì

Minh Đại Xuyên hoàn toàn khác biệt, ông

không

thích theo đuổi trào lưu, cũng

không

thích khoe khoang, tuy

đã

từng

đi

du học nước ngoài, nhưng tính cách của Minh Đại Xuyên lại có phần gia trưởng như

đang

sống ở chế độ phong kiến vậy.

Cho nên Chu Xung

đã

đặt biệt danh cho Minh Đại Xuyên là “Minh cổ hủ”.

Minh Đại Xuyên dùng điện thoại của vợ để vào Weiyan, nghe thấy tiếng chuông cửa, ông liền thoát ứng dụng, để lại di động nguyên dạng lên bàn, sau khi chắc chắn là

không

có điều gì bất thường, ông mới chậm rãi

đi

ra mở cửa.

Giờ

đang

là thượng tuần tháng mười, ánh hoàng hôn ấm áp buông xuống, tiếng chim ríu rít truyền đến từ bãi cỏ lau, những chú chim bé

nhỏ

vỗ cánh bay, làm những cành cỏ lau khô vàng lay động.

Chim mỏi cánh rồi

thì

sẽ

tự biết bay trở về tổ.

Mà con

gái

Minh Nguyệt của ông lúc này cũng

đang

đứng ngoài cửa, vừa mềm mại gọi ông, vừa vui vẻ bước vào nhà.

Nhưng Minh Nguyệt

không

trở về

một

mình.



còn dẫn theo

một

nhân vật chính khác trong đoạn clip cầu hôn, người vừa mới đăng dòng trạng thái mới lên Weiyan, Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng đăng tổng cộng ba bức ảnh, bức nào cũng là ảnh chụp chung của hai người,

không

có nhân vật phụ nào khác, thực tế bây giờ cũng như vậy, con

gái

ông và Chu Tự Hằng thân thiết đan chặt mười ngón tay vào nhau,

không

thể tách rời.

Minh Đại Xuyên

không

phải là dạng ngụy quân tử lòng dạ

nhỏ

nhen, năm nào ông cũng đóng góp

mộtkhoản tiền lớn cho các công tác từ thiện, là

một

người cực kì hào phóng, nhưng khi nhìn thấy hòn ngọc quý của mình

đang

rúc vào lòng

một

người con trai… Kể cả người này có là thằng nhóc Chu Tự Hằng mà ông

đã

nhìn từ

nhỏ

đến lớn

đi

nữa

thì

cũng

không

tránh khỏi cảm giác như chui vào ngõ cụt, cảm xúc ngổn ngang.

Nhưng ông

không

biểu lộ ra bên ngoài.

Nét mặt của Minh Đại Xuyên vẫn giống như thường ngày,

không

nhanh

không

chậm

đi

về ngồi lại xuống ghế,

một

tay cầm lấy quyển truyện võ hiệp lên rồi mở ra đọc, tay còn lại

không

chút dấu vết lấy

mộtquyển sách khác đặt lên

trên

tờ báo Nam Thành để che.

Động tác của ông rất khéo léo lại tự nhiên, Minh Nguyệt

đang

mải

nói

chuyện với mẹ nên

không

phát

hiện

ra, chỉ có Chu Tự Hằng là để ý thấy.

Tờ báo Nam Thành vẫn bị lộ ra

một

góc, Chu Tự Hằng nhìn thấy tên của mình

trên

đó,

không

chỉ có vậy,

anh

còn thấy

trên

giá để truyện võ hiệp của Minh Đại Xuyên có cả mấy tờ báo như báo Tài Chính Và Kinh Tế, báo Kinh Tế, báo Nhân Dân.

Nếu bảo Minh Đại Xuyên là doanh nhân, có mua mấy loại báo này

thì

cũng

không

có gì lạ, nhưng Chu Tự Hằng lại phát

hiện

thêm ở góc bàn trà có

một

quyển tạp chí giải trí Nam Đô chuyên viết về giới nghệ sĩ.

Trong nháy mắt,

anh

đã

nhìn thấu được suy nghĩ của Minh Đại Xuyên.

Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, đây là câu tục ngữ của nhà binh, nhưng có vẻ cũng rất hợp lý khi đặt trong tình cảnh con rể đối chiến với bố vợ.

Ánh chiều tà từ bên ngoài chiếu vào cuốn truyện võ hiệp

trên

tay Minh Đại Xuyên, nhưng ông

không

hề phát

hiện

ra, hiển nhiên,

sự

chú ý của ông lúc này

không

đặt

trên

trang sách, mà chỉ mải liếc mắt theo dõi nhất cử nhất động của Chu Tự Hằng.

Dưới ánh mắt sắc như dao bắn từ đằng sau lưng, Chu Tự Hằng vẫn tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Giang Song Lý.

Đây

không

phải là lần đầu tiên

anh

đến nhà Minh Nguyệt, hai nhà

đã

làm hàng xóm của nhau 26 năm, từ phòng chung cư đến biệt thự, ngày qua ngày, hai nhà cũng dần trở nên quen thuộc và thân thiết.Hồi

nhỏ

Chu Tự Hằng còn thường xuyên tới nhà họ Minh ăn chực, lớn lên

một

chút

thì

lại lén nhảy qua sân thượng nhìn Minh Nguyệt múa.

Nhưng đây là lần đầu tiên

anh

chính thức dùng thân phận con rể để đến ra mắt nhà bố mẹ vợ, ngay sau khi cầu hôn công khai ở sở giao dịch chứng khoán New York.

Trong lòng Chu Tự Hằng cực kì căng thẳng.

Trước đây Chu Xung cũng

đã

từng bàn chuyện kết hôn của con trai và Minh Nguyệt với Minh Đại Xuyên, thế nhưng ròng rã bốn năm trời mà

không

thể cạy ra được

một

câu đồng ý của Minh Đại Xuyên,

nói

gì đến việc lấy được sổ hộ khẩu của nhà này để

đi

đăng ký kết hôn.

Cho nên ngày hôm nay Chu Tự Hằng cũng sợ là mình

sẽ

lại phải đối mặt với

sự

lạnh nhạt của Minh Đại Xuyên.

anh

cực kì thấp thỏm và bất an, nhưng

không

biểu

hiện

ra bên ngoài.

Tuy vậy

thì

vẫn phải thể

hiện

cho

thật

tốt, Chu Tự Hằng quyết định chọn chiến thuật tiêu diệt lần lượt từng điểm

một, trước tiên là phải lấy lòng được Giang Song Lý cái

đã.

Hôm nay người giúp việc nhà họ Minh có việc phải về sớm nên Giang Song Lý chuẩn bị tự mình vào bếp, Chu Tự Hằng nhân cơ hội xin được vào giúp.

Giang Song Lý biết Chu Tự Hằng

đang

nóng lòng muốn thể

hiện

mình nên cũng

không

từ chối, nhưng mười ngón tay của đại thiếu gia này dường như chưa từng nấu ăn bao giờ, Giang Song Lý suy nghĩ

mộtchút rồi quyết định giữ sĩ diện cho Chu Tự Hằng, để Chu Tự Hằng đứng cạnh giúp: “Con

thì

nấu được món gì hả? Đứng đây giúp



rửa rau với hâm bát là được rồi.”

Giang Song Lý vừa

nói

vừa lấy

một

chồng bát đĩa ra, nhân tiện mở luôn vòi nước.

thật

ra trong lòng bà nghĩ rằng con

gái

Minh Nguyệt của mình cũng

không

biết nấu ăn, mặc dù

khôngđến mức cái gì cũng

không

biết, nhưng

nói

chung là

không

giỏi chút nào, cứ thế mà suy bụng ta ra bụng người, Chu Tự Hằng được Chu Xung chiều như vậy, nhất định là cũng

không

biết nấu ăn rồi.

Chu Tự Hằng thế mà lại hoàn toàn

đi

ngược lại với suy nghĩ của Giang Song Lý,

thật

ra trong khoảng thời gian sống chung với Minh Nguyệt,

anh

đã

học nấu ăn rồi, mà còn nấu rất ngon nữa.

Minh Nguyệt muốn

nói

tốt về Chu Tự Hằng với mẹ mình, cho nên

nói

ngay: “Chu Chu biết nấu ăn đó mẹ! Cực kì cực kì ngon luôn, mẹ cứ tin con.”



nói

như đinh đóng cột, chỉ thiếu mỗi là

không

cầm cờ vẫy ủng hộ Chu Tự Hằng thôi.

Giang Song Lý bán tín bán nghi, có phần hứng thú nhìn Chu Tự Hằng.

Chu Tự Hằng hôm nay tới ra mắt nhà bố mẹ vợ, sau nhiều phen suy nghĩ,

anh

quyết định mặc

một

cái áo len mỏng màu xám tro với quần dài đen, lúc này tay

anh

cầm

một

con dao, ống tay áo xắn lên, cổ tay di chuyển linh hoạt, thành thạo thái sợi khoai tây.

Ánh đèn vàng ấm áp bên ngoài chiếu vào trong phòng, làm nổi bật lên thần thái nghiêm túc của Chu Tự Hằng lúc này.

anh

bật bếp ga lên, đổ dầu vào chảo,

nói

chuyện với Giang Song Lý: “Hai bọn con

đã

sống cùng nhau

thì

ít nhất cũng phải có

một

người biết nấu ăn chứ ạ.”

Minh Nguyệt ép xong nước trái cây, nghe vậy

thì

không

khỏi ngượng ngùng cười với Giang Song Lý, sau đó lại ủ rũ trừng mắt với Chu Tự Hằng, Chu Tự Hằng theo thói quen xoa đầu



một

cái.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng vừa vặn lọt vào mắt của Giang Song Lý.

Tài nấu nướng của Chu Tự Hằng đúng là

không

phụ công Minh Nguyệt ca ngợi, sau khi bưng lên

mộtbàn thức ăn thịnh soạn, Chu Tự Hằng

đã

hoàn toàn chiếm được cảm tình của Giang Song Lý, còn được mẹ vợ khen là vừa hiểu chuyện lại vừa chín chắn nữa.

trên

bàn ăn chỉ có bốn người, dù tiếng

nói

chuyện có

nhỏ

thế nào

đi

nữa

thì

vẫn có thể nghe thấy, Minh Đại Xuyên

thì

vẫn

không

tỏ thái độ gì, chỉ buồn bực yên lặng ngồi ăn cơm.

Đúng là “Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích”, Giang Song Lý giờ

đã

hoàn toàn đứng về phe Chu Tự Hằng trong trận chiến này rồi.

Bà gắp thức ăn cho Chu Tự Hằng,

nói: “Con với Trần Tu Tề làm việc chung với nhau có hòa hợp

không?”

Tự nhiên thấy Giang Song Lý nhắc đến Trần Tu Tề, Chu Tự Hằng có hơi khó hiểu, nhưng

anh

vẫn gật đầu đáp: “Có ạ.”

Minh Đại Xuyên tuy cổ hủ nhưng cũng

không

có quy định là

trên

bàn ăn

không

được

nói

chuyện, kệ cho mấy người

nói, ông vẫn im lặng ngồi ăn.

Giang Song Lý vốn

không

phải người thích buôn chuyện, thế mà hôm nay lại

nói

khá nhiều: “cô

nghe bố con bảo là Trần Tu Tề bị kéo

đi

xem mắt rồi à?” Bà cười

một

chút rồi liếc nhìn Minh Đại Xuyên, “Trần Tu Tề năm nay cũng 26 rồi mà chưa kết hôn,

đã

vậy cũng

không

có bạn

gái, chắc người nhà gấp lắm rồi.”

Bà thở dài: “Tiểu Hằng, cuối năm nay con cũng 26 rồi nhỉ.”

Đề tài

một

lần nữa quay lại về Chu Tự Hằng,

anh

lập tức nhận ra rằng Giang Song Lý

đang

giúp đỡ mình.

Trong lòng

anh

mừng như điên, nhưng ngoài mặt

thì

không

dám lỗ mãng, chỉ khiêm tốn cười gật đầu.

Giang Song Lý lại

nói: “Trong mấy đứa bạn của các con

thì

chỉ có Bạch Dương là khiến cho người ta bớt lo, 22 tuổi tốt nghiệp đại học rồi kết hôn với Mạnh Bồng Bồng,



nghe cục trưởng Bạch

nói

là vợ chồng son

đang

chuẩn bị kế hoạch sinh con đấy!”

Ý của mẹ Minh Nguyệt

đã

quá



ràng, nhưng bố của Minh Nguyệt

thì

vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Ông vẫn cố chấp bày ra nét mặt như hòa thượng gõ mõ, hoàn toàn

không

thay đổi.

Đến nước này rồi

thì

Giang Song Lý càng phải làm tới, bà gắp thức ăn cho Minh Đại Xuyên,

nói: “Cục trưởng Bạch tuổi cũng

không

chênh lệch lắm so với hai vợ chồng mình, thế mà

đã

sắp được bế cháu đến nơi rồi đấy.”

Bà tỏ vẻ buồn bã: “không

biết đến bao giờ vợ chồng mình mới được bế cháu đây, mà chả biết có còn sức để bế

không

nữa, già rồi.”

[Già rồi…]

Lời này dường như

đã

chạm tới đáy lòng của Minh Đại Xuyên.

Thời gian thấm thoắt trôi, mấy chục năm chỉ như

một

cái chớp mắt.

Minh Đại Xuyên nhớ ngày Minh Nguyệt ra đời, ngoài bãi cỏ lau vang lên những tiếng côn trùng kêu

không

dứt, nhớ ngày ông dắt tay Minh Nguyệt

đang

tập tễnh học

đi, nhớ lúc dẫn Minh Nguyệt ra ngoại thành chơi, nhớ lúc đưa Minh Nguyệt

đi

học múa, cũng nhớ cả ngày hai bố con cùng nhau

đi

đến Bắc Kinh dự thi…

Những năm tháng ấy với Minh Nguyệt

thì

chỉ ngắn ngủi hai mươi năm, nhưng lại khiến ông và Giang Song Lý già

đi

rồi, quãng đường tiếp theo của con

gái, cần có

một

người khác đồng hành cùng.

Buổi tối Minh Đại Xuyên ngồi

trên

salon xem thời

sự, thấy

trên

màn hình TV là dáng vẻ thành thục của Chu Tự Hằng khi rung chuông mở cửa phiên giao dịch, tiếp theo là cảnh Chu Tự Hằng quỳ xuống cầu hôn,

một

màn này tuy Minh Đại Xuyên

đã

chứng kiến trực tiếp rồi, nhưng vẫn xem

đi

xem lại cả trăm lần

trên

báo đài và truyền thông.

Mà bên cạnh ông lúc này, Minh Nguyệt

đang

ngồi trước mặt xin ý kiến, chiếc nhẫn

trên

ngón tay được tạo hình mặt trăng với những mảnh vụn xung quanh trông như những vì sao.

Chu Tự Hằng cũng cực kì nghiêm túc ngồi bên cạnh Minh Nguyệt, chiếc áo màu xám tro khiến nét mặt của

anh

trở nên hiền hòa hơn nhiều,

không

lạnh lùng như

trên

TV chiếu.

Vô cùng xứng đôi với con

gái

ông.

Thanh mai trúc mã, hai nhóc vô tư.

Minh Đại Xuyên cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, chủ động hỏi Chu Tự Hằng: “Hôn lễ của hai đứa định

sẽlàm thế nào?”

không



một

từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui sướиɠ lúc này.

Chu Tự Hằng ngây ngốc, mãi mới phản ứng lại được.

anh

không

trả lời câu hỏi của Minh Đại Xuyên mà lấy từ trong cặp công văn ra mấy món đồ.

“Đây là 50 vạn mà trước đây chú

đã

đưa cho con.” Chu Tự Hằng đặt cái thẻ ngân hàng lên bàn trà, “Con

không

dùng tới mà gửi có kỳ hạn ở ngân hàng, bây giờ con trả lại cho chú.”

“Đây là lời nhắc nhở của chú đối với con.”

anh

đặt chiếc bαo ©αo sυ bên cạnh chiếc thẻ, “Đối với con, Minh Nguyệt mãi mãi là

một

viên ngọc quý mà con

yêu

nhất, cho nên con

sẽ

không

để cho em ấy phải chịu ấm ức dù chỉ

một

chút.”

“Còn đây là toàn bộ cổ phần của con tại Weiyan.” Cuối cùng

anh

đặt bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần trước mặt Minh Nguyệt, “Con

đã

làm công chứng rồi.”

Ánh trăng sáng tỏ, trong phòng

không

chút tiếng động.

Chu Tự Hằng đứng trước mặt Minh Đại Xuyên, thành tâm thành ý cúi đầu,

nói: “Con muốn xin chú cho con được cưới Minh Nguyệt, con nhất định

sẽ

đối xử

thật

tốt với em ấy, trọn đời trọn kiếp.”