Chương 119

Nếu

nói

chuyện gì là chuyện khiến cho cả Nam Thành phải chấn động trong tháng

một

này,

thì

đó chính là hôn lễ của hai nhà Chu Minh.

Cả khu thành cổ gần như đều chìm trong sắc đỏ, từ chân núi Tê Hà đến bờ sông Tần Hoài, từng chiếc thuyền hoa cũng được trang trí bằng lụa đỏ, từng cái cột đá đều được treo đèn l*иg, khắp các con đường được tô điểm bằng những dải lụa đỏ mang theo lời chúc phúc.

thật

giống với hình ảnh “Mười dặm hồng trang” trong truyền thuyết.

Hoa hồng được trồng bởi

một

người thợ có tiếng được vận chuyển bằng đường hàng

không

đến đây, trang trí dọc hai bên đường xe hoa qua, lúc này vừa đúng đợt tuyết ngừng rơi,

trên

núi vẫn còn tuyết đọng, làm nổi bật lên

sự

rực rỡ cho 80 vạn đóa hoa hồng nở rộ tuyệt đẹp dọc hai bên đường

đi.

Tựa như ngày xuân đến sớm, trong

không

khí tràn ngập mùi hoa hồng thơm ngát.

Mà con đường từ biệt thự nhà họ Minh đến khách sạn Thịnh Quang

thì

còn được trang hoàng lộng lẫy hơn nhiều nữa.

Chu Tự Hằng đứng ở cuối thảm đỏ, chờ



dâu của

anh

đến.

Chu Xung vì ngày hôm nay mà

đã

phải vắt óc nghĩ cách bày trí hội trường, tạm dừng hoạt động kinh doanh của khách sạn từ

một

tuần trước, trong đại sảnh cũng tràn ngập sắc đỏ, hai chữ Song Hỉ nhiều đến mức dù là ở

một

góc

nhỏ

cũng có thể trông thấy.

Trong lễ đường vang lên tiếng nhạc du dương êm ái, Chu Xung cũng ngâm nga vài khúc ca để chào đón mấy vị khách mới đến.

Đổng

sự

Hà mang theo quà to mà đến, dù

đã



một

người vốn quen với

sự

hào nhoáng xa hoa, nhưng ông vẫn phải tấm tắc khen: “anh

Chu hào phóng

thật

đấy!”

Có lẽ vì gặp người thân nên tinh thần cũng thoải mái hơn, Chu Xung có phần vui vẻ hào sảng hơn bình thường rất nhiều, ông mặc tây trang lịch

sự, bận đến nỗi

không

có thời gian hút thuốc, hớn hở xua tay đáp: “Đâu có đâu có…”

Miệng

thì

nói

vậy, nhưng giọng điệu

thì

chẳng nghe ra

một

chút khiêm tốn nào hết.

Chu Xung xưa nay vốn luôn thích khoe khoang, chỉ

một

chút thành tựu

nhỏ

cũng muốn cho cả thiên hạ biết, mà hôm nay còn là ngày con trai cưng của ông kết hôn, liên quan đến chuyện nối dõi tông đường cho nhà họ Chu, là tượng trưng cho

sự

tiếp nối huyết thống, cho nên dù

đã

trang hoàng đỏ rực cả mười quãng đường

thì

Chu Xung vẫn còn chê ít, chỉ hận

không

thể cho cả cái thành phố này chìm trong chữ Hỷ đỏ thẫm thôi.

Đổng

sự

Hà rất hiểu lòng Chu Xung, ông chúc cho gia đình “Sớm sinh quý tử”, “Tam đại đồng đường”, “Con cháu đầy đàn”.

Lời hay ý đẹp dù

đã

nghe nhiều nhưng Chu Xung vẫn

không

hề cảm thấy chán.

Sống đến 50 tuổi, gặp nhiều sóng gió trong đời, cũng hưởng thụ cả những chuyện vui, giờ đây điều ông mong đợi nhất chỉ là sớm ngày được bế

một

đứa cháu trai trắng trẻo bụ bẫm mà thôi.

Chính vì thế nên Chu Xung cố tình dẫn đổng

sự

Hà tới gần Chu Tự Hằng, để cho Chu Tự Hằng cũng nghe được câu chúc “Sớm sinh quý tử” kia.

Nhưng lúc này Chu Tự Hằng lại

không

mấy tập trung.

Nghe thấy lời chúc của khách khứa khi đến dự lễ cưới, Chu Tự Hằng chỉ tùy tiện gật đầu cho xong chuyện.

anh

không

có tâm trạng để tâm đến lời của đổng

sự

Hà, cũng

không

có thời gian chú ý đến bốn cậu phù rể được

anh

yêu

cầu đỡ rượu thay mình kia.

Chu Tự Hằng

không

uống được rượu, Sầm Gia Niên

thì

lại có tửu lượng kinh người.

Được gánh

trên

vai trọng trách nặng nề, Sầm Gia Niên vô cùng tự hào, cho nên liền lên tiếng trấn an Chu Tự Hằng: “Em

nói

này, chỉ là đón dâu thôi mà, sao

anh

phải căng thẳng đến vậy chứ?”

Chu Tự Hằng mới đầu là chờ ở bên trong, sau lại đứng ngồi

không

yên, sốt ruột ra cửa đợi, cuối cùng

thì

đi

ra hẳn ngoài đường mà ngóng.

Chu Tự Hằng cũng biết là mình

đang

hơi bị mất bình tĩnh quá, nhưng dù sao cũng là ngày trọng đại, lo lắng là điều

không

thể tránh khỏi.

anh

thản nhiên tiếp nhận lời của Sầm Gia Niên, còn đáp lại

một

câu: “Đây là việc đại

sự, cậu còn độc thân

thì

làm sao mà hiểu được tâm trạng của

anh.”

Lời ít mà ý nhiều.

Độc thân là

một

lưỡi dao, mà người bị đâm trúng

không

phải chỉ có

một

mình Sầm Gia Niên.

Trần Tu Tề, người vừa mới kết thúc mấy vòng xem mắt quyết định giữ im lặng, lòng đau như cắt, chỉ có Chung Thần tuổi còn trẻ nên may mắn thoát nạn.

Đúng vào lúc này, Bạch Dương dắt vợ là Mạnh Bồng Bồng đến trình diện.

Bạch Dương của ngày hôm nay là

một

người đàn ông cao to khỏe mạnh, có tác phong oai hùng của

mộtcảnh sát,

hiện

anh

đang

làm trong sở cảnh sát Nam Thành.

Tuy là

một

nhân vật có tên tuổi lẫy lừng, nhưng khi ở trước mặt vợ

thì

anh

vẫn phải cúi đầu, thái độ ân cần dịu dàng, cứ bám theo sau bảo vệ vợ, chăm chút từng li từng tí

một.

không

chỉ đỡ vợ bước lên cầu thang, mà kể cả lúc

đi

trên

mặt đất bằng phẳng

anh

cũng thỉnh thoảng lại

nhỏ

giọng nhắc nhở vợ.Mạnh Bồng Bồng

không

thèm để ý đến

anh, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng cứng ngắc lại, bước

đi

nhanh như gió, Bạch Dương tủi thân vô cùng, nhưng vẫn phải yên lặng đuổi theo, tiếp tục lên tiếng dặn dò vợ.

“Bồng Bồng…đang

mang thai.” Bạch Dương mắt đảo liên hồi,

nhỏ

giọng khai báo với Chu Tự Hằng.

Với

sự

sùng bái và kính trọng sâu sắc với đại ca của mình, sau khi báo tin vui xong, Bạch Dương quyết định chúc đại ca

một

câu: “Đại ca, chúc

anh

và chị dâu cũng sớm sinh được quý tử nhé.”

nói

xong lại vội vàng chạy đến bên cạnh Mạnh Bồng Bồng, hai tay đỡ lấy eo vợ.

Sớm sinh quý tử là

một

câu chúc vốn rất bình thường, nhưng Bạch Dương lại cho thêm chữ “Cũng” vào, Chu Tự Hằng suy bụng ta ra bụng người, bỗng cảm thấy như vừa bị đâm cho

một

dao.

Từ trước đến giờ Chu Tự Hằng vốn luôn rất nôn nóng và vội vàng, vội vàng nhận người ta là vợ, vội vàng tỏ tình với người ta, vội vàng sống chung, ít nhất bây giờ so với đám bạn

thì

anh

vẫn được coi là vội vàng kết hôn, nhưng lúc này Chu Tự Hằng suy

đi

nghĩ lại, vẫn cảm thấy là mình bị tụt lại sau Bạch Dương quá nhiều.

Thảm đỏ được trải từ

trên

cầu thang xuống, con đường cho xe vào cũng được rải cánh hoa hồng, bầu trời quang đãng trong lành, Chu Tự Hằng nghe tiếng nhạc hòa tấu phát từ lễ đường ra,

không

khỏi tăng thêm

sự

căng thẳng, đưa mắt nhìn ra cuối con đường.

Hôm nay

anh

mặc

một

bộ vest tuxedo, màu đen làm nổi bật lên khí chất lỗi lạc, phần ống tay để lộ ra

một

vòng áo sơ mi trắng bên trong, tay áo có thêu những đường vân màu vàng, chạy dọc lên cổ áo, vừa vặn tôn lên đường cong tuyệt đẹp của phần cằm.

Chu Tự Hằng

không

quan tâm đến chuyện giữ hình tượng trước mặt khách khứa,

một

lòng chờ mong xe đưa dâu đến.

Hình ảnh này vừa vặn lọt vào tầm mắt của đổng

sự

Hà.

Đổng

sự

Hà sau khi phối hợp cùng Chu Xung diễn

một

màn kịch “công ty Sơn Hải”, ông bắt đầu để tâm đến Weiyan nhiều hơn,

một

mặt thúc đẩy

sự

hợp tác giữa Weiyan và Barclays, mặt khác cũng mua vào

một

lượng lớn cổ phần mà công ty bán ra thị trường, cho nên trong mấy năm nay ông và Chu Tự Hằng

đã

trở nên khá quen thuộc với nhau.

Trong ấn tượng của ông

thì

cậu thanh niên này luôn mang dáng vẻ khá điềm đạm, có phong độ của

một

đại tướng quân, sau nhiều năm chinh chiến thương trường

thì

lại càng thêm lạnh lùng, thế mà lúc này, Chu Tự Hằng lại đứng bất động dưới bậc thang, mong ngóng nhìn về phía cuối đường, nét mặt có phần sốt ruột.

Đổng

sự



không

chê cười Chu Tự Hằng nhi nữ tình trường,

anh

hùng khí đoản*, có

một

vị hôn thê xinh đẹp như vậy, căng thẳng

một

chút cũng là chuyện bình thường.

*(Ý

nói

nếu chìm đắm vào tình

yêu

nam nữ

thì

chí khí của người

anh

hùng

sẽ

bị giảm

đi.)


Minh Nguyệt

không

để cho Chu Tự Hằng phải chờ quá lâu, xe dừng lại ở trước cổng lễ đường,



nhẹnhàng nhấc váy



dâu lên, chậm rãi bước xuống xe hoa.

Chiếc váy



dâu của Minh Nguyệt có màu đỏ thẫm, làn váy kéo dài phủ xuống thảm đỏ, với thiết kế kiểu truyền thống, dùng kim tuyến thêu hình phượng hoàng, viên kim cương được khắc thành hình mặt trăng cùng những ngôi sao lấp lánh xung quanh, tô điểm cho lớp lụa mỏng thướt tha.Phần ngực áo được pha ren, khiến cho phần xương quai xanh như

ẩn

như

hiện, vô cùng quyến rũ.

Minh Nguyệt có

một

làn da trắng như tuyết, bộ váy cưới màu đỏ khiến cho



càng thêm tỏa sáng, trở thành mỹ nhân tuyệt thế vô song, mái tóc đen dài được tết rất gọn gàng, chiếc khăn voan đỏ đội đầu phủ kín phần lưng.

Minh Đại Xuyên che ô cho con

gái, phần cán ô được làm bằng trúc, mặt ô là gấm đen, đây là phong tục trong hôn lễ kiểu cổ, mang ý nghĩa che chở cho



dâu.

Minh Nguyệt

đi

dưới ô, chậm rãi bước đến với Chu Tự Hằng.

Làn váy tựa như những đám mây chồng lên nhau, lả lướt

trên

mặt thảm, hình mặt trăng và những ánh sao

nhỏ

trên

làn váy khiến cho



trở nên duyên dáng và

yêu

kiều như

một

đóa sen hồng nở rộ vậy.

Như thể gần ngay trước mắt, mà cũng xa đến mức

không

thể chạm tới được.

Chu Tự Hằng đứng im tại chỗ, tim bắt đầu đập mạnh…

anh

đã

26 tuổi, từng xông pha nơi thương trường đầy đao kiếm, luôn giữ được bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, ngay cả khi Weiyan đứng trước nguy cơ sụp đổ.

Vậy mà lúc này đây, Minh Nguyệt bước về phía

anh,



đi

một

chiếc giày cao gót tinh xảo,

nhẹ

nhàng giẫm lên thảm đỏ, Chu Tự Hằng cùng lúc có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, tựa như tiếng vó ngựa

đang

chạy trốn, phát ra những tiếng thình thịch mạnh mẽ.

Tại sao lại như vậy?

Chu Tự Hằng thầm nghĩ, có lẽ vì

anh

đã

mong chờ ngày này, giây phút này từ rất lâu rất lâu rồi.

anh

ngỡ mình như

đang

trong

một

giấc mơ vậy, đưa tay ra,

nhẹ

nhàng nắm lấy bàn tay Minh Nguyệt, cùng



đi

vào trong đại sảnh tiệc cưới.

Bàn tay mềm mại của Minh Nguyệt lạnh như băng, cảm giác như

không

có xương vậy, lại còn khẽ run rẩy, trái ngược hoàn toàn với bàn tay nóng như lửa đổ đầy mồ hôi của

anh

lúc này.



cũng

đang

căng thẳng.

Mà căng thẳng cái gì?

Chu Tự Hằng nghĩ chắc Minh Nguyệt cũng giống như

anh, liền

nhỏ

giọng an ủi

cô: “Đừng căng thẳng.”

Minh Nguyệt nghe thấy lời quan tâm của

anh, mãi mới được thoải mái bộc lộ cảm xúc,



liền

nhỏ

giọng đáp lại: “Nhưng em

không

làm được.”



ngẩng đầu lên, giơ cằm về phía

anh, “anh

nhìn xem son của em có bị trôi

đi

không?”

Bình thường Minh Nguyệt luôn ăn mặc rất

nhẹ

nhàng đơn giản,

không

mấy khi tô son điểm phấn, thỉnh thoảng chỉ đánh chút son, kẻ lông mày thôi cũng

đã

đẹp lắm rồi, mà bây giờ



không

chỉ trang điểm, đánh son đỏ, phần mi tâm còn được vẽ

một

viên hồng ngọc, cùng với chiếc kẹp ngọc trai cài lên khăn voan đội đầu.

Minh Nguyệt tuy chỉ lộ gần nửa mặt với Chu Tự Hằng thôi, nhưng cũng đủ thấy



rất xinh đẹp rồi.

Hai mắt Chu Tự Hằng sáng rực,

không

khỏi trở nên ngây dại.

Đây là nét mặt rất hiếm có của

anh, nhưng Minh Nguyệt vì

đang

đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình nên

không

để ý, còn đưa môi lại gần mặt Chu Tự Hằng hơn

một

chút rồi hỏi lại: “anh

nhìn giúp em

đi, xem son có bị trôi

không?”

Tại sao tự nhiên lại hỏi như vậy?

Minh Nguyệt

không

đợi Chu Tự Hằng hỏi

thì

đã

tự khai luôn: “Lúc nãy ngồi

trên

xe hoa em lỡ cắn

mộtmiếng táo rồi… Nhưng em

không

cố ý đâu, tại em đói quá, lại căng thẳng nữa.”

Trong tay



cầm chặt

một

quả táo, tượng trưng cho

sự

bình an.

Minh Nguyệt có phần áy náy, chỉ dám để lộ phần táo còn nguyên ra ngoài, cúi thấp đầu, đáng thương như

một

con cún con vừa mới làm sai chuyện.

Xe hoa đưa



đi

qua những con đường được trang hoàng màu đỏ, người

đi

đường đứng hai bên xem chuyện vui, Minh Nguyệt

không

nhịn được mà cắn

một

miếng táo, lúc kịp phản ứng lại

thì

người

đãbước xuống xe mất rồi.



lén lút giấu quả táo

đi, rồi lại bắt đầu lo cho lớp son

trên

môi.

Chu Tự Hằng bật cười, tâm trạng căng thẳng bỗng chốc tiêu tan hết, sau khi ổn định tinh thần,

anhkhông

những khen màu son của



đẹp, mà còn khéo léo giúp



đổi

một

quả táo khác.

Trong đại sảnh, khách khứa uống trà nghỉ chân,

âm

nhạc thay đổi liên tục,

không

gian rực rỡ trong sắc nến đỏ, sau khi bước qua chậu than và yên ngựa*,



dâu chú rể bắt đầu bưng trà đến cho hai bên cha mẹ.

*(một

nghi thức trong đám cưới truyền thống của Trung Quốc, bước qua chậu than đỏ là để cầu cho cuộc sống sau này

sẽ

nồng cháy như lửa, bước qua yên ngựa để mong cho mọi

sự

bình an.)


Chu Xung trước giờ vẫn rất thoải mái,

không

câu nệ chuyện xưng hô, nhưng ông

thật

sự

không

thể ngờ rằng, giờ phút này Chu Tự Hằng lại gọi Tô Tri Song là “Mẹ”.

Tô Tri Song vẫn giữ được dáng vẻ điềm tĩnh đoan trang, nhưng cũng

không

nhịn được mà rơm rớm nước mắt, trong lòng Chu Xung

thì

lại đan xen rất nhiều cảm xúc khác nhau.

Con trai ông, Chu Tự Hằng, từ khi mới sinh ra, lần đầu tiên gọi

một

tiếng “Mẹ”.

một

tiếng gọi này làm cho Chu Xung suy nghĩ rất nhiều, mãi đến khi cầm mic bước lên sân khấu, ông vẫn chưa thể thoát ra khỏi nỗi buồn.

Chu Xung hít sâu

một

hơi, lấy tờ phát biểu

đã

soạn sẵn ra, liếc nhìn Tô Tri Song, Minh Nguyệt, cuối cùng dừng lại

trên

người Chu Tự Hằng.

“Hôm nay, con trai tôi, Chu Tự Hằng, cuối cùng cũng

đã

kết hôn rồi.”

Ông dùng

một

câu này để mở bài, trong giọng

nói

chất chứa rất nhiều tình cảm.

“Tôi đứng ở đây,

không

phải với tư cách

một

tổng giám đốc tập đoàn gì cả, mà tôi chỉ đơn giản là cha của Chu Tự Hằng, muốn nhân ngày vui này mà

nói

với con đôi lời.”

Chu Xung dừng lại hồi lâu, tay cầm mic có hơi run lên, mãi sau mới tươi cười

nói

tiếp:

“Kính thưa các vị, Chu Xung tôi

đã

may mắn được làm cha của Chu Tự Hằng trong 26 năm

một

tháng lẻ bảy ngày, tương đương với 9535 ngày.”

“26 năm trước, trong

một

đêm bão tuyết, nó

đã

đến bên tôi, từ đó, tôi

đã

không

còn phải sống



độc

trên

thế giới này nữa rồi.”

“Tôi

nói

điều này cũng

không

sợ các vị chê cười, Chu Xung tôi còn chưa tốt nghiệp cấp hai, trong bụng chẳng có bao nhiêu chữ, cũng

không

biết nhiều về thơ văn, cái tên Chu Tự Hằng tôi đặt cho con trai, được lấy từ

một

trong số ít những câu thơ mà tôi biết – ‘Dã độ vô nhân chu tự hoành’.”

“Tôi xuất thân từ vùng núi Đại Hưng An, mười năm



độc chèo lái con thuyền đời,

không

có lấy

mộtngười bạn, nhưng từ ngày hôm đó, tôi

đã



một

căn nhà của riêng mình.”

“Căn nhà ấy có tiếng cười.”



[Sao con uống nhiều sữa thế mà ti lại

không

có sữa ạ?]

[Con còn chưa cưới em ấy mà, sao có thể nhìn lúc em ấy

không

mặc đồ được chứ!]



“Căn nhà ấy có nước mắt.”



[Chúng ta

không

cần nhiều tiền,

không

cần Thịnh Quang cũng được mà.]



“Căn nhà ấy có

sự

nổi loạn.”



[Con nộp giấy trắng.]

[Vậy cứ coi như ông

không

có đứa con trai này

đi!Ông có tình nhân bên ngoài sẵn sàng ở bên ông mỗi tối đó, ông

đi

tìm người ta

đi! Để người ta sinh cho ông

một

đứa con trai ngoan ngoãn khác, rồi ông có thể cho đứa con trai ấy học ở những trường tốt nhất, còn tôi chỉ là

một

đứa hư hỏng, ông nên vứt bỏ tôi

đi, rồi

một

lần nữa nuôi dạy

một

đứa con trai khác!]



“Căn nhà ấy có

sự

cảm động.”



[Vậy bố về nhà

đi,

không

có tiền cũng

không

sao, con

sẽ

làm chỗ dựa cho bố.]

[Nếu



ta

không

tốt, mà bố lại

không

thể ly hôn,

thì

vẫn còn có con,

sẽ

chăm sóc bố

thật

tốt.]

[Con lớn rồi, bố tin con được

không?]

[Có rất nhiều chuyện bố

không

biết phải

nói

với con thế nào, nhưng con chỉ cần nhớ rằng, cả đời này, bố chỉ

yêu

hai người.Trước khi có con, bố chỉ

yêu

chính bản thân mình, khi có con rồi, bố chỉ

yêu

mộtmình con thôi.]



“không

giấu gì các vị, ngày xưa tôi

đã

từng là

một

người

không

ra gì, trải qua những tháng ngày rất tẻ nhạt, cho đến khi nhìn con trai lớn lên từng ngày, nó

đã

khiến cho tôi biết thế nào là đảm đương, là trách nhiệm của

một

người cha, nó cũng cho tôi biết được thế nào là hạnh phúc gia đình.”

“Tôi cũng

không

phải là

một

người bố tốt, suốt ngày quen

nói

tục chửi bậy,

không

biết mấy cái đạo lý nhân sinh gì cả, tôi cũng

không

biết cách dạy dỗ con, bởi vì tôi

không

có kiến thức, vì vậy cuộc sống của Chu Tự Hằng

đã

xảy ra

một

số vấn đề ngoài ý muốn, cũng chính bởi những sai lầm mà tôi

đã

phạm phải.”

“Nhưng trong suốt quá trình ấy, tôi phải

nói

lời cảm ơn sâu sắc đến Minh Nguyệt.”

“Là

một

người cha, tôi rất cảm ơn Minh Nguyệt vì

đã

không

rời bỏ Chu Tự Hằng dù trong bất kì hoàn cảnh nào, cảm ơn Minh Nguyệt

đã

chỉ



phương hướng cho thằng bé lúc nó buông thả và chán chường, cảm ơn Minh Nguyệt vì

đã

luôn ở bên Chu Tự Hằng trong lúc nó gặp khó khăn trong

sự

nghiệp…”

“Đồng thời, với tư cách là ông thông gia, tôi cũng xin được cảm ơn ông Minh Đại Xuyên và bà Giang Song Lý, cảm ơn hai ông bà vì

đã

sinh ra và nuôi dạy

một



con

gái

ngoan ngoãn đến vậy, tin tưởng mà đưa con

gái

đến làm dâu nhà họ Chu chúng tôi.Đối với

một

món quà quý giá đến vậy, tôi

thật

sựkhông

biết phải lấy gì báo đáp, đành phải cho thằng con sang làm rể nhà họ Minh để bày tỏ

sự

cảm kích của mình thôi.”

Lời

nói

dí dỏm của ông khiến cho cả lễ đường cười ầm lên, ngay cả Minh Đại Xuyên cũng

không

nhịn được cười.

Chu Xung lại nhìn Minh Nguyệt,

nói

với

cô: “Tiểu Nguyệt Lượng, ngay tại đây, bố có mấy lời muốn

nóivới con, đầu tiên, con nhất định

không

biết được là sau khi cầm được giấy hôn thú Tiểu Hằng nó vui đến thế nào đâu, nó mừng như điên, hai giờ sáng vẫn hưng phấn

không

ngủ được.Tiếp theo, bố

nói

cho con nghe, nó còn cất giấy hôn thú vào trong két sắt,

đã

thế tối nào cũng phải lôi ra ngắm

một

lúc mới chịu được.Cuối cùng…”

Chu Xung bỗng trở nên yên lặng,

nhẹ

nhàng cất tờ phát biểu vào trong túi áo, ông đứng

trên

sân khấu, mái tóc lộ ra những sợi bạc, ánh nến chập chờn làm cái bóng của ông lay động, khiến cho ông thoạt nhìn

không

còn được cao lớn và

anh

tuấn như bình thường nữa.

“Tiểu Nguyệt Lượng, con

đã

ở bên nó nhiều năm, cũng biết tính nó thế nào rồi đấy.Nó là người rất nhạy cảm, dễ nổi cáu, bởi vì được bố nuông chiều nên khá ngang ngược cố chấp,

nói

đúng ra

thì



khôngphải là

một

người có tính cách tốt, bản chất còn hơi gia trưởng, nhưng nó

thật

sự

rất

yêu

con.”

“Khi ở trước mặt con, nó

không

bộc lộ ra những điểm xấu ấy, vì con, nó

đã

học nấu ăn trong suốt mấy tháng, vì con, nó học được cách thận trọng và bình tĩnh trong mọi việc, thay vì nông nổi và quyết liệt xông pha.”

“Bố

đã

già rồi, năm nay

đã

50 tuổi, có lẽ

một

ngày nào đó trong tương lai, bố

sẽ

phải rời xa hai con, nhưng Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng, bắt đầu từ hôm nay, hai con

đã

có nhau làm chỗ dựa, có

một

gia đình

nhỏ

của riêng mình, mặc dù Chu Tự Hằng vẫn còn trẻ, nhưng mong mọi người hãy tin tưởng con trai tôi, nó là niềm kiêu hãnh của tôi đấy!”

“Ngày 4 tháng 1 năm 2013, Chu Xung tái bút.”