Chương 17

Giọng điệu không có chút cảm xúc nào. "Vẫn ngu ngốc như vậy."

*

Tôi ra ngoài vứt rác nên không mang theo điện thoại di động, cuối cùng vẫn phải cảm ơn Hoài Ngôn đã mời tôi ăn tối.

Ăn xong chúng tôi đi dạo dọc bờ sông.

Không biết đêm nay về tôi sẽ gặp phiền toái gì với mẹ, tôi đang suy nghĩ buổi tối sẽ ở đâu, Tạ Hoài Ngôn đưa chìa khóa cho tôi: “Cậu có thể đến nhà tôi ngủ."

Thấy tôi không trả lời, cậu ấy còn nói thêm: "Tôi sẽ đi khách sạn."

Nghe vậy, tôi ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cậu ấy không khỏi cười khúc khích, ghé vào trên lan can ven sông thở dài một hơi, không biết là đang nói với tôi hay đang nói với chính mình.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm tổn thương cậu."

Tôi học theo cậu ghé vào trên lan can, ngắm mặt trời lặn trên sông, ánh sáng chiều tà rải trên mặt nước, lấp lánh.

"Cậu đã điền đơn nguyện vọng rồi sao?" Cậu ấy bất thình lình hỏi một câu, đôi mắt sâu thẳm dưới cặp kính: "Cậu không học đại học gần nhà phải không?"

Tôi không dám nhìn cậu ấy, ừ một tiếng.

Tạ Hoài Ngôn mỉm cười, một nụ cười thoải mái.

"Cậu đã đăng ký vào một trường đại học y đúng không? Nó rất phù hợp với cậu. Trước đây cậu đã nói rằng cậu muốn trở thành bác sĩ."

Tôi hơi choáng váng, đột nhiên nhớ ra quả thực tôi đã nói như vậy, nhưng khi vào đại học, tôi bị nhóm nghiên cứu của trường và Hà Thần chèn ép, tôi gọi điện cho người bạn thân nhất của mình, phàn nàn rằng tôi vẫn muốn trở thành bác sĩ để có thể giúp đỡ nhiều người giống tôi hơn.

"Cậu đã điền nguyện vọng vào trường nào?" Tôi thận trọng hỏi: "Cũng là trường đại học y?"

Tạ Hoài Ngôn mỉm cười: "Đúng vậy, bởi vì tôi muốn giúp đỡ nhiều người hơn."

Tôi thực sự không thể tưởng tượng được Tạ Hoài Ngôn sẽ đối xử với người khác như thế nào, nhưng chủ đề này tạm thời kết thúc. Lúc này trời đã tối, đèn đường ven sông dần sáng lên, đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng kinh ngạc, hóa ra là một đôi đang cầu hôn.

Tôi liếc nhìn họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Trong suốt cuộc đời mình, tôi luôn hét lớn lên rằng ai không yêu thì được tự do, nhưng ánh mắt tôi lại hướng về những người được yêu thương.

Tạ Hoài Ngôn im lặng ở một bên, đột nhiên gọi tôi: "Hữu Gia."

Tôi quay lại thấy cậu ấy đã tìm thấy một quả pháo hoa nhỏ từ đâu đó, khi thắp sáng sẽ đốt cháy từng chùm pháo hoa.

Tạ Hoài Ngôn đưa nó cho tôi.