Chương 10

“Chỉ là...” Cậu lộ ra vẻ mặt khó xử: “Không có ai ở nhà, hình như lưng tôi bị trầy da, bôi thuốc rất khó khăn.”

Tạ Hoài Ngôn đang nằm trên ghế sofa, bên ngoài đang nổi giông bão, tôi cẩn thận dùng tăm bông khử trùng vết thương cho cậu.

"Lần sau đừng đánh nhau với cậu ta nữa, cậu đánh không lại cậu ta." Tôi thở dài.

Một học sinh giỏi như Tạ Hoài Ngôn như một kẻ câm trước người như Hà Thần, có lẽ hôm nay trời mưa cho nên cậu mới có thể thắng được, nhưng sau này thì chưa chắc đã may như thế.

"Lần sau chạy đi là được, sau đó nói với giáo viên."

Tạ Hoài Ngôn đột nhiên hít một hơi, nắm lấy cổ tay tôi.

Lòng bàn tay cậu nóng rực đến mức khiến tim tôi lỡ nhịp: "Sao, sao vậy? Rất đau sao?"

Cậu ấy ừ một tiếng nhưng vẫn siết chặt lấy tay tôi không buông tay ra.

Tạ Hoài Ngôn nằm trên ghế sofa, nửa người trên không mặc áo đồng phục học sinh, lộ ra làn da trắng nõn bóng loáng sau lưng, lúc cậu ấy nghiêng đầu nhìn về phía tôi, yết hầu của cậu trượt lên xuống, hơi rũ mắt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Vẫn chưa xong sao..."

Tôi hoảng hốt, nhanh chóng lau vết thương: "Xong ngay, xong ngay thôi!"

Nhưng ngay cả tôi cũng không để ý rằng vành tai của mình đỏ bừng như sắp rỉ máu.

"Xong rồi! Xong rồi! Chỉ cần băng lại là ổn."

Khi tôi đến phòng Tạ Hoài Ngôn, tôi nhìn thấy một hộp băng cá nhân trên bàn liền nhanh chóng đứng dậy nói: "Tôi đi lấy!"

"Đợi đã ——"

Tạ Hoài Ngôn đứng dậy muốn tóm lấy tôi nhưng tất cả những gì tôi muốn làm là lấy thuốc cho cậu ấy rồi quay lại, tôi không để ý đến vẻ mặt của cậu ấy.

Tôi chạy vào phòng ngủ của cậu ấy, lục lọi tìm gạc băng bó, vô tình làm rơi tờ giấy trên bàn xuống đất.

Tôi không thể không dọn dẹp sắp xếp lại cho cậu, nhưng khi tôi nhìn thấy trong cuốn sách có một chồng ảnh lẫn lộn.

Mở nó ra thì toàn là ảnh của tôi.

Có ảnh tôi đi mua sắm, ảnh tôi tham gia lớp học thể dục và ảnh tôi đang học.

Một số được chụp bí mật, một số được tải xuống từ vòng bạn bè của tôi nhưng không có ngoại lệ, nhân vật chính đều là tôi.

Tim tôi thắt lại, bên ngoài sấm sét vang dội, bên trong im lặng đến chết người.

Nhớ đến chữ “Từ” ngày đó nhìn thấy trên tờ giấy nháp, trí tò mò đã đánh bại lý trí của tôi, tôi vội vàng mở ra xem.

Tên tôi được viết dày đặc trên tờ giấy nháp.

Tôi run rẩy đặt tập ảnh lại chỗ cũ cho cậu, sợ cậu phát hiện, tôi chộp lấy chiếc băng cứu thương trong tay rồi chạy ra phòng khách, nhét nó vào trong tay của cậu rồi chuẩn bị rời đi: “Tôi đi trước. ...”