Chương 15: Nghe bảo sắp có chuyện tốt

“Sắp tới tôi sẽ giới thiệu cho cậu những thuộc hạ hữu dụng, tuyệt đối tin được, tôi hiểu cậu không muốn dựa vào tôi, tôi chỉ giới thiệu cho mấy người làm quen nhau, muốn hay không cậu tự quyết định. Sau đó cậu muốn xông xáo như thế nào, có tham vọng bao nhiêu, tôi cũng không quan tâm.”

Cừu Trạch giữ vững hơi thở nói: “Đã rõ.”

Trước khi đi Đảng trường gọi anh lại: “Nghe nói mới đây con gái nhà Quân Trường đã tốt nghiệp St.Johan, lúc nào cậu rảnh rỗi thì gặp một lần. Cậu cũng trưởng thành rồi, tốt nhất nên quyết định sự việc nhanh chút. Nếu cậu không thích cũng không sao, tùy cậu quyết định, nhà của chúng ta cũng không bảo thủ như vậy, không cần phải xứng với nhau.”



Phía sau tòa nhà có một vườn hoa lớn, bà chủ nhỏ đang cầm bình tưới nước, miệng ngân nga khúc nhạc, tâm trạng trông cũng không tệ.

Đã mấy ngày Đảng trường chưa quay trở lại, lại đi nơi khác công tác. Trước khi đi, ông ấy hết lòng động viên Lê Mạn, nói làm xong cái này sẽ dẫn cô theo đi du lịch bờ biển một chuyến.

Lê Mạn cũng không còn cáu kỉnh, suy cho cùng cũng là công việc, cùng lắm khi ông ấy trở về thì cô sẽ đùa giỡn một chút trước mặt ông ấy, thế nào thì ông ấy cũng phải dốc sức dỗ dành cô thôi.

Lê Mạn yêu là như thế.

Quản gia ở bên cạnh cô nhắc nhở: “Bà chủ nhỏ, ngài đừng quên tối hôm nay ngài có hẹn cùng bà chủ Đoàn.”

“A, nếu ông không nhắc tới suýt nữa tôi cũng quên mất.” Cô giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ ngoại quốc nhỏ, thời gian không còn sớm nữa, cần phải chuẩn bị thôi.

Xe dừng lại ở cửa ra vào nhà hàng Tương Công, nhà hàng Tương Công tọa lạc ở vị trí khá sầm uất, đối diện chính là nhà hát rất nổi tiếng Thượng Vô, nhưng anh ta đã dọn sạch sẽ khu vực xung quanh, hết thảy những người không liên quan đều không cho phép đến gần, nghe nói là người bên trên mở ra, chẳng trách bá đạo như vậy.

Bên trong đều trang trí theo phong cách Bắc Dương, nhưng đồ ăn lại làm theo kiểu Trung Quốc chính gốc. Lê Mạn đến phòng bao, bà chủ Đoàn đã chờ sẵn, đợi cô ngồi xuống mới kêu người đem thức ăn lên.

“Tiểu Ngũ, cái này là cá vược hấp, món này rất tốt nên cô ăn nhiều một chút.” Bà chủ Đoàn gắp cho cô miếng thịt cá, hôm nay niềm nở hơn bình thường.

Thực ra Lê Mạn không thích ăn cá vì nó có nhiều xương, nhưng đã vào trong bát của cô, cô cũng chỉ có thể ăn từ từ từng chút: “Bà chủ Đoàn, sao ngày hôm nay lại khách sáo như vậy chứ?”

Bà chủ Đoàn có chút ngượng ngùng cười: “Tôi nghe ông Đoàn nhà tôi nói rằng, vị trí cục trưởng cục thống kê đang trống, không biết Đảng trường có thể cân nhắc nói thêm được không?” Bà ấy còn nói: “À, không nhất thiết phải làm theo ý ông ấy, chỉ cần Đảng trường cho cơ hội, trực tiếp trao đổi cùng ông ấy vài câu, để ông ấy biết chỗ nào hợp chỗ nào không.”

Trái lại thịt khá ngon đó chứ: “Bà chủ Đoàn vẫn còn không hiểu tôi sao, tôi cũng không nói những chuyện này với Cừu Minh. Từ đầu tôi đã tin tưởng bản thân Cừu Minh đã có dự định của mình, nhất định sẽ không bởi vì đôi lời của tôi mà thay đổi ý định.”

Lời nói này nói rõ rằng cô không chịu việc này, bà chủ Đoàn trong lòng khó chịu cũng đành phải nhẫn nhịn: “Vậy, đành để cho ông Đoàn nhà tôi cố gắng một chút, nhưng nghĩ đến sau một thời gian ngắn thì có thể nhanh chóng gặp lại, đến lúc đó chắc Tiểu Ngũ có thể nói nhiều lời tốt về tôi hơn.”

Lê Mạn cười: “Hả? Tại sao lại nhanh chóng gặp lại?”

Bà chủ Đoàn hất cằm lên, tỏ ý bảo cô xem lầu dưới: “Không phải nhà cô sắp uống rượu mừng sao?”

Phòng bao lầu hai khép một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thẳng xuống lầu dưới.

Cừu Trạch và một người con gái trẻ tuổi ngồi cạnh cửa sổ, cười nói trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài lộ lưng, dáng người thon thả cũng ưa nhìn, nhìn khí chất cũng không giống một người bình thường. Phần lớn thời gian Cừu Trạch chứa ý cười khi nghe cô ấy nói, thỉnh thoảng cũng đáp lại đôi câu.

“Cô ấy là ai?” Lần đầu tiên Lê Mạn thấy cô ấy, cô gái này khác với cô gái lần trước trong bữa tiệc.

“Con dâu mai sau của cô mà cô không biết sao? Đây là Lâu Phù Nhạc, con gái của nhà Lâu quân trường giàu có. Nghe nói khoảng thời gian gần đây hai người này rất gần gũi, đoán chừng chuyện tốt sắp tới rồi. Trời, sao cô không quan tâm chuyện của con mình chút nào vậy?”

Lê Mạn buông đũa, con cá này vẫn là không ăn được, một miếng xương kẹt lại trong cổ không thể xuống được làm cô không dễ chịu.

Cô hớp một ngụm nước, lúc này mới khá hơn một chút.

“Anh ấy cũng không phải con ruột của tôi, đương nhiên anh ấy không thân thiết với người mẹ kế này.”

Hai người họ nhanh chóng ăn cơm, sau khi ăn xong, một cao một thấp sánh vai đứng ở ven đường, Cừu Trạch vẫn còn thân mật choàng quần áo của mình cho cô ấy, Lâu Phù Nhạc ngẩng đầu cười rạng rỡ với anh, sau đó kéo tay của anh, cùng nhau đi tới “Tân Tiên Lâm” phía đối diện.

“Hai người họ thật sự rất xứng đôi.” Bà chủ Trần nói.

Thực sự rất xứng.

Xương cá hóc ở cổ họng đau nhức, Lê Mạn buông đũa, không muốn ăn nữa.