Chương 10: Anh là biếи ŧɦái à (H)

Thịt và thịt dính chặt vào nhau, nơi tư mất nối liền vào nhau, tiếng nước vẫn tiếp tục vang lên liên hồi, vách huyệt bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ, có thể cảm nhận được những đường gân cuộn tròn của nó khi kích động…

Năm nông một sâu, côn ŧᏂịŧ, đập mạnh vào lỗ hoa huyệt như đóng cọc, mỗi lần đều mạnh mẽ và tàn bạo.

Tìиɧ ɖu͙© làm người ta mê mệt.

Cảm giác đau xé nhẹ và ngứa ngáy vô tận không khác gì lần đầu quan hệ.

Nhưng đêm đó Diệp Nhiên không tra hỏi Nông Nguyệt——

"Người đàn ông đó là ai?"

“…” Thân dưới của Nông Nguyệt căng ra hoàn toàn, cô mất trí nhớ trong chốc lát, “Người đàn ông nào?”

Diệp Nhiên tức giận cười lớn, cắn chặt vai cô, nghe thấy tiếng hét của cô, anh càng thoải mái hơn. Anh ta giảm tốc độ đẩy của mình, “ Cấp trên đó."

Nông Nguyệt thoải mái ậm ừ, vòng tay qua cổ anh, chân quấn quanh eo anh, động tác cực kỳ thân mật, nhưng lời nói trong miệng lại đầy khinh thường: "Liên quan gì đến anh?"

Diệp Nhiên nhướng mày dùng lực mạnh hơn!

Đầu nấm khổng lồ chạm vào da thịt mềm mại nhạy cảm, dòng điện dễ chịu xuyên thấu xương, ngón giữa của Nông Nguyệt dùng lực vuốt ve lưng Diệp Nhiên: "A!"

Tiếng hét đã kết thúc, nhưng miệng cô vẫn kiên định: "Không phải tôi đã nói với anh rồi sao... là cấp trên."

"Ngoài cấp trên ra ?"

Nông Nguyệt lần này cắn môi không chịu trả lời. Như để trả thù, cô cắn chặt hoa huyệt, kẹp côn ŧᏂịŧ đang tràn lan cho đến khi đầy nước.

Diệp Nhiên gần như mắc kẹt lại, cơn ghen tuông đến hừng hực bùng cháy, anh càng đâm cô mạnh hơn, suýt xuyên thủng bụng cô, ngay cả môi âʍ ɦộ sưng tấy cũng như bị cạo đi một lớp da.

Cô đau đớn thừa nhận: “Chỉ là cấp trên!”

Diệp Nhiên cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Lần thứ hai anh dùng ít lực hơn, nhẹ nhàng vén mái tóc xoăn đẫm mồ hôi của cô ra sau tai, nói: "Nào, ngoan đi, anh sẽ khiến em thấy thoải mái."

Nông Nguyệt muốn mắng anh nhưng cô lại đầu hàng trước du͙© vọиɠ của cơ thể mình. Cô trèo lên người anh như một con rắn nước, âʍ đa͙σ căng mọng và ẩm ướt, cơ thể mềm mại đến mức tưởng như không có xương. Cô nghe tiếng thở dốc nặng nề của Diệp Nhiên, nhẹ nhàng áp tai mình vào…

Sau đó ánh mắt của cô liền thay đổi: "Anh biếи ŧɦái à?"

Diệp Nhiên giật mình, nói xong những lời này đột nhiên xuất tinh.

Nông Nguyệt: "..."

Diệp Nhiên: "..."

Đó không phải là điều đáng xấu hổ và thời gian bỏ ra cũng không hề ngắn. Điều khiến Diệp Nhiên sửng sốt là lời nói của Nông Nguyệt nghe quá giống như đang làm nũng với anh .

Diệp Nhiên có một bí mật không rõ mà ngay cả Nông Nguyệt cũng không biết - anh thích dáng vẻ của cô khi làʍ t̠ìиɦ với mình, khác với ngọt ngào và quyến rũ, mà là kiểu làʍ t̠ìиɦ có chút giễu cợt. Mỗi lần cô cư xử như vậy, anh như đâm vào hai mạch máu của Nhậm và Du, anh không chỉ muốn đâm cô thật mạnh khiến cô bật khóc mà còn muốn giương cờ đầu hàng, sẵn sàng để cho cô ấy bất cứ điều gì.

Chỉ là khi còn ở bên nhau, chỉ có một số ít lúc cô làm nũng với anh, anh lại quen không thể hiện cảm xúc bằng lời nói nên cô không bao giờ biết anh lại thích dáng vẻ khó hiểu này.

Nông Nguyệt không biết Diệp Nhiên đang suy nghĩ gì, cô đếm xem, anh dường như nhanh hơn trước một chút, ngay lúc cô đang định nói quên đi thì con gà trống trong cơ thể cô lại ngẩng đầu lên.

……Tới đi.

Trận chiến khốc liệt thứ hai diễn ra một cách tự nhiên.

Diệp Nhiên đeo bαo ©αo sυ mới vào, hai người đổi vị trí, Nông Nguyệt ngồi lên trên anh. Anh chăm chú nhìn chằm chằm vào cô, phần da trên cơ thể cô hầu như không còn nguyên vẹn, hoặc là vết đỏ do anh mυ"ŧ, hoặc vết răng do anh cắn. Đặc biệt là núʍ ѵú bị đỏ, sưng tấy do anh dùng sức cắи ʍút̼.

Cơ thể cô di chuyển lui tới khiến bộ ngực cô ấy lủng lẳng theo.

Cổ họng Diệp Nhiên nghẹn lại, anh nắm lấy một đầṳ ѵú, nhéo nhéo vân vê núʍ ѵú rồi nhẹ nhàng vặn xoắn cọ sát.

"A...đau quá..."

Ý thức luôn liên thông với cơ thể, nếu núʍ ѵú bị đau thì các huyệt đạo sẽ bị thắt chặt. Côn ŧᏂịŧ to lớn trong cơ thể cô ngày càng sưng tấy, Nông Nguyệt nói rất đau, nhưng việc nuốt nuốt chặt của âʍ ɦộ cô vẫn không hề suy giảm, cô chỉnh lại eo mình rồi đẩy nhanh động tác, qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ hướng vào hoa huyệt đâm vào, hơi phồng lên trên bụng cô, kích thước khủng khϊếp, không hiểu sao lại nhét được vào khe hẹp đó.

Lại còn rất vừa vặn hoàn mỹ.

"Đau mà sao lại siết chặc như vậy? Nhìn nước của em xem, gần như tràn ra ngoài luôn rồi này."

Giọng nói của Diệp Nhiên trầm thấp lạnh lùng, nhưng lời nói lại lộn xộn.

Nông Nguyệt cúi đầu nhìn.

Những gì anh nói là sự thật.

Nước chảy ra khỏi cơ thể cô khiến các khớp xương nơi giao hợp của họ ướt đẫm.

Cô nhướng mày, không chịu thua kém: “Nếu anh cho rằng tôi chặt quá thì đừng làm nữai.”

Diệp Nhiên cong môi nói: “Làm sao có thể từ bỏ được?”

Anh lại đâm lên thật mạnh, cú đẩy mạnh khiến Nông Nguyệt loạng choạng. Anh lợi dụng sự không chuẩn bị của cô nên lật người đè lên cô, trong khoảng thời gian này, côn ŧᏂịŧ anh còn chưa kịp rút ra, anh đã thâm nhập vào cô mạnh đến mức Nông Nguyệt rỉ ra một chút, kêu lên.

“Nhìn này, cem vẫn còn tràn ra rất nhiều nước đó.” Anh nói thêm.

Nông Nguyệt bây giờ không còn sức để nói lại.

Lúc này, Diệp Nhiên giống như một chú gà tiểu học đang mỉm cười đắc thắng. Nụ cười này trong nháy mắt liền biến mất, Nông Nguyệt chỉ là đã bỏ lỡ, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy anh đóng mở tự do, ra vào điên cuồng theo dòng nước trong cơ thể cô.

Vừa to, vừa dài, thời gian cũng rất lâu.

Không lâu sau, Nông Nguyệt đột nhiên cứng đờ, lúc chạy nước rút âʍ ѵậŧ của cô như hững phải một cơn gió bão bùng, tạo thành một làn sóng cuồng loạn cực lớn trong cơ thể.

Thời gian có lúc ngắn, có lúc lại dài…

Thật là một kẻ hư hỏng.

*

Nửa đêm, khi sắp chìm vào giấc ngủ, Diệp Nhiên lại cố ý kéo Nông Nguyệt vào làm thêm một lần nữa.

Vì thế khi sắc trời hơi sáng, Nông Nguyệt mở mắt ra, Diệp Nhiên vẫn ngủ say.

Nông Nguyệt không có thời gian để thưởng thức khuôn mặt đã ngủ say từ lâu mong nhớ của mình, lưng đau nhức, xương cốt như muốn rời ra, nhưng chỉ cần cử động nhẹ nhất, huyệt đạo của cô sẽ bị cọ xát đến mức đau rát.

Cô thận trọng rời khỏi giường, chịu đựng vô số hơi thở lạnh buốt, lặng lẽ nhặt quần áo lên, vừa mặc vào vừa chửi rủa trong đầu.

Người này không biết cách thể hiện lòng thương xót sao? Không gọi anh là chó cũng đáng khen lắm rồi ?

Nông Nguyệt mất trọn hai phút mới đóng được khóa kéo, bình thường chỉ mất nửa phút là xong. Cô dùng phấn nước che đi vết thương trên cổ và xương quai xanh, trước khi ra ngoài, cô nhìn lại tủ đầu giường rồi lại nhìn Diệp Nhiên đang ngủ say.

Trong lòng không hiểu ra làm sao.

Nhưng nếu nó không còn rõ ràng nữa thì đã đến lúc cô ấy phải rời đi.



Diệp Nhiên mở mắt ra, bầu trời trong sáng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ khiến anh cau mày, vô thức chạm vào chỗ bên cạnh.

Không một ai.

Anh hoàn toàn tỉnh dậy và nhìn xung quanh, anh là người duy nhất còn lại trong đống hỗn độn trên mặt đất.

Nông Nguyệt đã rời đi.

Điều là trong dự kiến những cũng có chút bất ngờ.

Diệp Nhiên ôm trán xoa xoa thái dương đau nhức, tầm mắt mở rộng đến nửa mét, nhìn thấy hai vật đè ở dưới điện thoại.

Một tờ một trăm đô la và một tờ giấy vuông.

Bỏ qua số tiền, anh nhặt tờ giấy lên, tim anh lỡ nhịp, bỗng dưng lại muốn được chết say trong giấc mộng còn hơn.

Có bảy từ được viết rõ ràng trên mảnh giấy.

"Tôi đã thử và không hài lòng."

————