Chương 11: Trời ơi gϊếŧ tôi

Ngồi trên taxi, Nông Nguyệt hít một hơi thật sâu.

Nhớ lại những chi tiết đêm qua, sắc mặt cô có nóng bừng lên, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn hơn bao giờ hết. Một đêm trôi qua khiến người ta như được khai sáng chân lý, vòng luẩn quẩn vô tận suốt bốn năm không thể thoát ra cuối cùng cũng tìm được bước đột phá——

Dường như sau nhiều năm chật vật, cô vẫn không cam lòng.

Lúc này, ngoài việc không muốn bỏ cuộc, Nông Nguyệt cũng không muốn đào sâu vào bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ liên tục tự nhủ rằng nhất định phải như vậy. Giờ đây sự bất đắc dĩ này đã được thỏa mãn, cô không còn là cô bé chỉ có mỗi Diệp Nhiên trong lòng nữa, cô có công việc, nợ nần, bạn bè và gia đình, không cần phải giam mình lại bên trong những ký ức không thể quay trở lại.

Cho dù Diệp Nhiên có quay lại thì họ cũng không thể quay lại được.

Nghĩ đến hai thứ mình để lại, cô cười phá lên một cách vui vẻ.

Người lái xe lén nhìn cô qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ sao lại có người lại vừa khóc vừa cười?

*

Ngẩn ngơ một hồi Diệp Nhiên mới nhận ra mình không có thông tin liên lạc của Nông Nguyệt.

Anh biết địa chỉ nhà của Nông Nguyệt không hoàn toàn là nhờ Đường Gia Lê. Đường Gia Lê cùng Nông Nguyệt có quan hệ rất tốt, làm sao cô có thể nói cho anh biết được, do dự hồi lâu,cũng là do anh chủ động đoán: "Chính là tiểu khu mà Nông Nguyệt rất muốn được chuyển đến sống đúng không?"

Đường Gia Lê buột miệng nói: "Sao anh biết!"

Khi ấy anh mới có thể chắc chắn.

Nông Nguyệt vốn đã yêu, thích một thứ gì đó đã lâu, cho dù thứ đó có bị thời gian bào mòn, trở nên lỗi thời, dù xung quanh có xuất hiện thêm nhiều thứ mới mẻ, cô cũng sẽ không dễ dàng “rời xa tình yêu của mình” thay lòng đổi dạ.

Nhưng Diệp Nhiên không biết đối với con người có giống nhau không. Nói chính xác thì anh không dám biết.

Anh sợ rằng kết quả cuối cùng sẽ không như anh mong muốn.

Nông Nguyệt không thích anh đi hỏi người khác chuyện của cô, nên anh đành phải đợi chờ, giống như lần trước, đợi cô xuất hiện ở tiểu khu.

Đêm đó anh đã đợi cô nửa tiếng.

Lần này, anh đợi hai tuần cũng không thấy bóng cô.



Nông Nguyệt không chuyển đi.

Cô không phải là người hay lảng tránh, và cô sẽ không phá vỡ thói quen sống hằng ngày của mình vì Diệp Nhiên xuất hiện. Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà mỗi ngày trời tối khuya cô điều lăn ra ngủ quên trời quên đất, đến khi tinh thần phấn chấn thì lại đến Cục Quốc Lộ làm việc, liên tục nhận nhiệm vụ từ cấp trên.

Cũng đúng lúc tan tầm,

Khi còn học đại học, cô học chuyên ngành kinh tế xây dựng và gia nhập Cục Quốc Lộ ngay sau khi tốt nghiệp. Lúc đó cô còn trẻ, cô thầm vui mừng vì khối lượng công việc của mình không nặng nề cho đến khi được giao nhiệm vụ.

Một tháng dài, sống ở nơi không có sóng, ngủ trong container chật chội cùng hai nữ đồng nghiệp, luôn mặc hai bộ quần áo đi làm giống nhau và một đôi ủng đi mưa để đi khắp nơi…

Nông Nguyệt bình thường rất lười biếng và chỉ muốn ở trong văn phòng bật điều hòa.

Nhưng lần này thì khác, cô không có phản kháng gì nhiều, sau khi thu dọn đồ đạc, cô cùng đồng nghiệp đi ra ngoại ô.

Cô ấy cần phải bình tĩnh, nhiệm vụ lần này chính là cuộc chiến đánh nhau để cô đập tan tan cơn buồn ngủ trong đầu mình.

Trong đường hầm không có tín hiệu, Nông Nguyệt mất liên lạc với thế giới bên ngoài hơn nửa tháng. Chụp đi chụp lại nhiều lần, cuộc sống bận rộn và buồn tẻ khiến cô không thể lưu giữ bất cứ điều gì khác trong đầu, ngoại trừ việc mơ về Diệp Nhiên trong hai đêm đầu tiên, sau đó chất lượng giấc ngủ của cô được cải thiện và cô không bao giờ lại mơ thấy nữa cho tới bình minh lên.

Mười tám ngày, xe rời núi, màn đêm buông xuống, gió đêm tháng tám mang theo mùi cỏ cây thoang thoảng, len lỏi qua khe cửa sổ, đập vào mặt cô.

Nông Nguyệt nhìn thanh tín hiệu trên điện thoại đang dần trở về trạng thái đầy, vô số tin nhắn tràn vào cùng lúc, cô thản nhiên lướt qua và bất ngờ nhìn thấy một tin nhắn lạ.

【Chăm sóc tốt cho bản thân. 】

...Là số của Diệp Nhiên.

Nông Nguyệt cau mày, trước khi vào núi cô đã thông báo rõ ràng cho Đường Gia Lê, không được phép tiết lộ tin tức của mình cho Diệp Nhiên nữa. Hơn nữa, Đường Gia Lê cảm thấy vô cùng áy náy vì lần trước bị lộ ra ngoài nên cô lập tức thề hứa son sắt, nếu lại tái phạm sẽ tự cứa cổ mình.

Nhưng nếu không phải Đường Gia Lê, dựa theo tính cách của Diệp Nhiên, anh sẽ không bao giờ đi hỏi từng người một.

Đó có thể là ai?

Suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không thể loại trừ kết quả, Nông Nguyệt lại bấm vào tin nhắn, câu nói ngắn ngủi đó khiến cô cay mắt như lửa.

Thấy hướng mắt.

Thế là cô bấm xóa.

Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý muốn của con người.

Nửa giờ sau, Nông Nguyệt nhìn thấy Diệp Nhiên ở cổng tiểu khu, cô nhất thời không tránh khỏi, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt anh.

"Giang Nông Nguyệt."

Chân của Nông Nguyệt yếu ớt, trời muốn gϊếŧ chết tôi.