Chương 22: Sờ sờ ở đây

Một lớp học mở đã được thêm vào dự án chương trình học và những học sinh trong lớp của Nông Nguyệt chưa học lớp mới sẽ phải học cùng với các sinh viên năm nhất.

Chính vì điều này mà Nông Nguyệt đã gặp được Chu Vọng.

Làm bạn với Chu Vọng dường như là chuyện đương nhiên. Chu Vọng là đàn em khóa dưới của cô, dáng người cao gầy, lông mày rậm, mắt to, miệng ngọt ngào, khi cười có thể nhìn thấy hàm răng hổ nhỏ nhọn hoắt, niềm đam mê mà cậu bộc phát dường như không bao giờ cạn kiệt.

Nông Nguyệt cũng thích ở cùng cậu ta, thư giãn và cảm thấy thoải mái, thời gian của một buổi học luôn trôi qua rất nhanh.

"Lát nữa tiền bối có đến đón chị không?"

“Ừ.” Nông Nguyệt nghịch nghịch điện thoại, nhắc đến Diệp Nhiên, trong mắt vô thức nở nụ cười: “Anh ấy ngày nào cũng đến đón chị.”

“A, vậy em không thể cùng chị đi xem phim được.” Chu Vọng tiếc nuối nói.

"Xem phim? Loại phim gì?"

Chu Vọng báo tên phim, là một bộ phim hoạt hình mới ra mắt gần đây, nghe nói sẽ lấy đi nước mắt người xem và vô cùng nỗi tiếng.

“Cái này, chị dự định cuối tuần sẽ cùng Diệp Nhiên đi xem.”

Chu Vọng nghe xong chỉ cười lạnh lùng: "Vậy thì tốt nhất em nên đi xem một mình, kẻo khóc thì cũng không có ai cười."

Nông Nguyệt cười lạnh: "Tiểu tử thối."

***

Đây là những gì Diệp Nhiên nhìn thấy khi đến tòa nhà dạy học thứ ba.

Một đôi nam nữ đẹp trai đẹp gái nhìn nhau mỉm cười, có lẽ đang nói về chủ đề thú vị nào đó, nam sinh ánh mắt ôn nhu, nữ sinh trợn mắt nhưng khóe miệng lại cong lên.

Đó là một cảnh hòa hợp không ngờ.

Anh thấy lòng mình có chút ngột ngạt.

Cảm giác như có ai đó đang bóp chặt trái tim anh đến mức gần như không thở được.

"...Nông Nông."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nông Nông đưa mắt nhìn, Diệp Nhiên lần đầu tiên mỉm cười.

Anh ấy hiếm khi tự mình mỉm cười như vậy.

Mặc dù nụ cười có chút cứng ngắc.

Cô vội vàng tạm biệt Chu Vọng, chạy về phía Diệp Nhiên: “Sao hôm nay anh đến sớm thế?”

Diệp Nhiên nhìn về phía Chu Vọng lần cuối, thấy vẻ mặt đối phương không rõ ràng, mỉm cười nắm tay Nông Nguyệt, trả lời câu hỏi: “Hôm nay anh ghen.”

Nhưng Nông Nguyệt không có thời gian để nghe anh nói, cổ tay đau nhức khiến cô cau mày: “Đau quá…”

Anh hơi thả lỏng sức lực trên tay, sau đó cúi đầu xuống, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn phai nhạt.

...nó vẫn còn hơi đau một chút.

Nông Nguyệt cử động tay, nhưng cô không vùng ra. Trực giác mách bảo, tâm tình Diệp Nhiên không tốt có liên quan đến cô, cô mím môi cẩn thận hỏi: "Diệp Nhiên, vừa rồi anh cười cái gì?"

"Anh đã cười à?"

Anh hỏi, Nông Nguyệt có chút không chắc chắn. Cô bất mãn nói: “Em thấy hôm nay anh hơi hung dữ.”

Diệp Nhiên nhíu mày nói: "Nông Nông, ngoan ngoãn đi." Hiện tại anh tâm tình không bình tĩnh, không thích hợp cùng cô nói chuyện.

Nông Nguyệt mím chặt miệng không hỏi thêm nữa.

Thực sự thì cô không dám.

Cô cảm thấy Diệp Nhiên như vậy có chút kỳ quái.

Và có một chút đáng sợ.

*

Hai người im lặng trở về nhà thuê, cửa vừa đóng lại, Diệp Nhiên liền buông tay Nông Nguyệt ra. Nhưng giây tiếp theo, anh lại ôm cô vào lòng.

Với cánh cửa phía sau và người trước mặt, Nông Nguyệt không có cách nào lùi lại, chỉ có thể quay đầu nhìn anh, càng nhìn anh càng cảm thấy áy náy, “…Diệp Nhiên, sao vậy?"

"Em có sợ anh không?"

Nông Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Không phải là em sợ, chỉ là... do em nói lời không đúng ."

“Không sao, không đúng cũng không sao.”

Có lẽ sự vâng lời của cô đã xoa dịu sự tức giận trong lòng, ánh mắt giận dữ dần dần dịu đi, Diệp Nhiên sờ đầu cô, nghiêng người hôn lên chóp mũi cô.

Nông Nguyệt bối rối nhìn anh.

Đôi mắt đó đầy nước, mang theo một chút yếu đuối và thương hại. Bản tính thú tính sắp bộc lộ, Diệp Nhiên nhớ lại cảnh cô và chàng trai nhìn nhau mỉm cười hài hòa, anh hít một hơi nóng, cắn môi cô mãnh liệt——

Chiếc răng làm rách da miệng nhưng Nông Nguyệt lại không cảm thấy đau đớn, chỉ có cuống lưỡi tê cứng. Cô không biết tại sao Diệp Nhiên lại có thể trở nên bất an như vậy, nhưng cô sẽ không bao giờ từ chối nếu anh chủ động.

Ví dụ như khi anh kéo quần cô xuống, cô phối hợp vặn mông để anh di chuyển dễ dàng hơn.

Dường như thích thú với động tác vặn mông của cô, Diệp Nhiên cười nhẹ, khiến Nông Nguyệt cũng mỉm cười theo. Lợi dụng sự mềm mại đột ngột của cô, anh dùng ngón tay cởϊ qυầи lót của cô rồi chen vào qua khe hẹp.

Nó thật chặt, nóng và hơi khô.

Ngay lúc anh chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo, Nông Nguyệt đột nhiên siết chặt chân cô, “Trở về phòng làm đi…”

Bên ngoài trời vẫn chưa tối nên làm ở đây có cảm giác kỳ quái.

"Không muốn ở đây?"

Nông Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy thì ngay đây.”

Nông Nguyệt: "..."



Ngoài miệng thì nói không nhưng dưới lỗ hoa cô nước cũng rỉ ra nhếch nhát từng đợt.

Diệp Nhiên lại cho thêm một ngón tay nữa, cùng nhau đưa về phía trước, trong chốc lát, nước sền sệt chảy ra nhiều hơn.

Ánh hoàng hôn buông xuống bao trùm gần hết căn nhà, nếu không có tòa nhà cao tầng đối diện, Nông Nguyệt sẽ không bao giờ để Diệp Nhiên ở đây quậy phá như vậy.

Cảm thấy tự tin, cô xấu hổ nghĩ, nếu có người có thể nhìn thấy…

Nước càng lúc càng chảy dữ dội.

Gạt những suy nghĩ lung tung trong đầu sang một bên, cô dựa vào vai Diệp Nhiên với ánh mắt đầy vẻ bối rối, toàn thân mềm nhũn, ngoại trừ núʍ ѵú trên ngực vẫn cứng ngắc.

Cô thấy khó chịu, cảm thấy không thoải mái.

"Diệp Nhiên, sờ sờ vào đây..." Cô vừa nói vừa dẫn tay Diệp Nhiên đang đặt trên eo cô di chuyển đến bộ ngực đầy đặn của cô.

Cô chủ động rất công khai, Diệp Nhiên hít một hơi thật sâu, bỏ tay anh ra, nhấc mông cô lên để phần thân trên trần trụi của cô gần như ngang bằng với cằm anh, anh mở miệng đưa một đầu nhũ hoa vào miệng anh, mυ"ŧ lấy, phát ra một tiếng vang, dùng đầu ngón tay nhét vào, tần số trong lỗ thịt cũng ngày càng tăng tốc, khiến con nghêu bật ra, trở nên mỏng manh như bèo tấm trong mưa.

Khi nước tràn vào hang động bên trong, Diệp Nhiên dùng sức rút ngón tay ra, dùng lòng bàn tay chặn lối ra, nhận được một nắm chất lỏng nhớp nháp.

Nông Nguyệt run rẩy đến mức cô không thể tự chủ được.

Anh phết đều chất lỏng lên bộ ngực đang run rẩy của cô, nhìn cô yếu ớt rồi nhìn vào ô cửa rồi từ từ cởi cúc quần.