Chương 21: Sống chung

Trong hai năm ở bên nhau, Diệp Nhiên hề không mặn mà với chuyện chăn gối, nhưng mỗi khi đã làm là đến lên bờ xuống ruông.

Có khi anh còn làm đến quên hết trời đất khiến cô ngay cả đi vệ sinh cũng không thể tự đi được, anh phải cõng đi.Sau đó, làm thêm một trận tơi bời trong phòng tắm.

*

Vào năm thứ hai của Nông Nguyệt, Diệp Nhiên bắt đầu kinh doanh riêng và thuê một căn nhà bên ngoài trường học.

Ngôi nhà không lớn, có hai phòng ngủ và hai phòng khách, anh dùng một phòng dùng làm phòng ngủ, một phòng dùng làm studio làm việc. Mỗi khi Nông Nguyệt đến thăm, cô luôn chờ đợi Diệp Nhiên chủ động nói điều gì đó, nhưng cho đến khi chuẩn bị rời đi, cô vẫn không nghe thấy điều mình muốn nghe.

Cô thở dài trong lòng, lẽ ra cô nên nghĩ đến chuyện Diệp Nhiên sẽ chủ động.

Nếu Diệp Nhiên chủ động thì anh ấy không phải là Diệp Nhiên rồi.

Vì vậy, lúc Diệp Nhiên đi giúp cô lấy túi xách, cô cũng đi theo anh nói: “Anh không thấy căn nhà này hơi lớn cho một người ở sao?”

Diệp Nhiên tựa hồ cũng không có nghĩ tới vấn đề này, "Cái này thuận tiện."

"..." Nông Nguyệt không ngừng thuyết phục, "Vậy cơ hội chúng ta gặp nhau chẳng phải sẽ giảm đi sao?"

“Nó rất gần với Đại học Tây Phương.”

Diệp Nhiên buồn bã nhìn anh, "Diệp Nhiên, anh hiểu rõ ý của em mà."

Diệp Nhiên sửng sốt, suy nghĩ một lúc mới nói: “Có lẽ anh không có thời gian nấu ăn.” Nếu Nông Nguyệt còn ở trường thì sẽ có năm căn tin cho cô lựa chọn, nếu cô chuyển đến đây, anh bận rộn cả ngày lẫn đêm, sẽ không có thời quan tâm đến cô.

.

Cô luôn nói rằng anh thật nhàm chán.

Cô sẽ càng chán hơn nếu họ sống cùng nhau.

"Không sao đâu!" Thấy anh do dự, Nông Nguyệt biết có chuyện, liền nhảy lên ôm cổ anh nói: "Em có thể học nấu ăn, khi nào anh bận thì em nấu cho anh."

Diệp Nhiên không muốn nhưng lại cau mày nói: "Không cần đâu."

"Tại sao?"

"Anh có thể."

Nông Nguyệt không hài lòng nheo mắt lại: "Anh không thích em à?"

“Không.” Anh kéo tay cô ra lắc lắc, tay cô mềm mại, “Nếu em muốn chuyển đến đây, lát nữa chúng ta phải đến trung tâm thương mại đặt giường.”

Nông Nguyệt đã thành công chuyển hướng: “Không có giường sao? Anh muốn ngủ riêng giường với em sao?”

Cô hỏi thẳng, Diệp Nhiên nở một nụ cười ngượng ngùng hiếm thấy.

Anh nói: "Quá nhỏ."

Chiếc giường 1,5 mét không đủ cho một giấc ngủ trăng tròn.

Cô ngủ quá di động, thường xuyên lăn từ đầu này sang đầu kia, anh luôn phải nửa đêm đến cuối giường bế cô lên, nếu không cô sẽ ngã.

"……Ồ."

Mục tiêu đã đạt được nhưng Nông Nguyệt lại thấy có chút thất vọng.

Hóa ra Diệp Nhiên vốn dĩ thực sự không có ý định chung sống với cô, anh chỉ đồng ý cho cô vui mà thôi.



Diệp Nhiên đã là sinh viên năm cuối về cơ bản không cần phải quay lại trường học nữa. Còn Nông Nguyệt mới chỉ là năm hai, cũng là thời điểm học hành bận rộn nhất, một tuần có ba ngày đi học từ sáng đến tối, cô thậm chí còn thấy mệt mỏi hơn cả năm cuối trung học.

"Diệp Nhiên, em không muốn đến lớp."

Khi anh đang giúp cô mặc quần áo, Diệp Nhiên vẫn tiếp tục mặc cho cô và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em sẽ trượt môn nếu trốn tiết.”

Nông Nguyệt thật sự rất muốn cúp học ở nà với anh nhưng cô không dám, bởi vì Diệp Nhiên không thích cô như thế này.

Cô nhăn mặt để anh thay quần áo, tỉnh táo một chút rồi nói: "Hôm nay anh không cần đưa em đi học đâu, hôm qua anh thức rất khuya nên có thể ngủ thêm một lát."

"Không sao đâu."

"Diệp Nhiên." Nông Nguyệt cau mày

.

Anh im lặng, cuối cùng thở dài: "Nhớ ăn sáng."

"Dạ."

Nông Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, trước khi anh kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng hôn lên một ngụm trên môi anh rồi nói: "Em đi đây. Buổi chiều em sẽ quay lại."

Sắc mặt Diệp Nhiên không thay đổi, anh dẫn cô đến cửa, nhìn cô đi xuống lầu, sau đó đi ra ban công.

Buổi sáng sương mù dày đặc, Nông Nguyệt bước đi trên con đường ẩm ướt có chút lạnh lẽo, đầu cúi xuống, hình như có gió thổi qua, cô cong cổ rồi nhảy vào quán bánh bao đối diện khu chung cư.

Diệp Nhiên khẽ cong môi.

————

Cảnh báo chương trước không thành công... Chương tiếp theo chương tiếp theo sẽ là thịt