Chương 23: Vừa đi vừa làm (H)

"Phụt phụt…"--

Côn ŧᏂịŧ nhắm vào thẳng vào lỗ hoa mà cọ xát theo vòng tròn, qυყ đầυ ướt đẫm rồi đâm mạnh vào!

"Ah!"

Thân thể của Nông Nguyệt hơi cong, hai chân treo để trên eo Diệp Nhiên, cơ thể căn cứng đến mức không thể thở nỗi, tức giận hét lên: "Diệp Nhiên...Diệp Nhiên..."

Cô luôn gọi tên anh một cách nhẹ nhàng trong những tình huống như vậy.

Diệp Nhiên cảm nhận dươиɠ ѵậŧ mình đã sưng tấy, cứng ngắc, anh ôm chặt đùi cô, dùng hết sức đẩy vào, nổi gân xanh khắp cổ, anh đã cố đè nén lực để không khiến cô bị thương.

"Ôm anh."

Không cần phải đợi anh nhắc, Nông Nguyệt đã ôm anh chặt lắm rồi.

Cô sợ ngã.

Bờ môi cô thì không lúc nào chịu an phận, lúc thì áp vào tai anh, lúc lại áp vào vai anh, nóng rực nhưng tiếng rêи ɾỉ của cô lại như tiếng nước suối, nhẹ nhàng lọt vào tai anh.

Nhấc háng dưới của anh lên phía trước, dươиɠ ѵậŧ của anh đâm sâu vào, hai túi tinh đập vào cái lỗ mềm mại, Diệp Nhiên mυ"ŧ mạnh vào chiếc cổ thanh tú của cô, đúng như dự đoán, anh nhìn thấy một vết đỏ xuất hiện trên làn da trắng nõn, anh hài lòng xoa xoa bộ ngực mềm mại. và mạnh mẽ đẩy về phía trước bằng một lực mạnh!

Tấm cửa bị đập ra và có tiếng chuyển động rất lớn.

Nông Nguyệt sợ đến mức che miệng lại, như thể âm thanh vừa rồi là của mình, Diệp Nhiên cười khúc khích, ôm cô, xoay người đi về phía phòng ăn.

Khi anh bước đi và nơi tư mật của hai người vẫn kết hợp chặt chẽ, nước chảy ra liên hồi.

"A! Đi, đi chậm thôi!"

Bước đi của anh quá lớn, mỗi bước côn ŧᏂịŧ anh lại chạm vào điểm sâu nhất, vừa sướиɠ vừa đau, nhất thời nói lắp bắp: "Được rồi... được rồi... Diệp Nhiên..."

“Em thích như này.” Diệp Nhiên khẳng định.

Anh đặt Nông Nguyệt lên bàn ăn và nhẹ nhàng đẩy cô, để phần thân trên của cô nằm xuống và phần thân dưới treo lơ lửng trên người anh.

Khoai tây giấm còn chưa được đặt trên bàn ăn mà cô lại trở thành món ăn đầu tiên rồi.

Diệp Nhiên vô cùng điên cuồng yêu thích cơ thể của cô, cơ mông săn chắc, vòng eo và đôi mắt trũng sâu, anh đâm vào cô hỏi: "Người đàn ông hôm nay nói chuyện với em là bạn cùng lớp à?"

Nông Nguyệt hai tay nắm lấy mép bàn, hai bộ ngực trắng nõn phập phồng như nước, cô cắn môi “ừm” ngắt quãng, không biết mình đang trả lời hay đang rêи ɾỉ.

Tuy nhiên, Diệp Nhiên lại thấy không hài lòng với câu trả lời này.

Anh dang rộng hai chân ra rồi đút dươиɠ ѵậŧ vào bên trong càng sâu khiến nước dịch bắn tung tóe, khớp nối hiện ra trước mắt anh, hai màu đỏ và trắng trộn lẫn với nhau, âʍ ѵậŧ sưng tấy như hạt đậu và ướt đẫm nước.,trông rất ngọt ngào.

“Em và cậu ấy cười cái gì thế?” Anh hỏi lại.

Lúc này, Nông Nguyệt vẫn không nhớ ra được mình và Chu Vọng đã nói gì hay cười gì, lắc đầu một cách ngẫu nhiên: "Em không biết..."

Diệp Nhiên cau mày không hài lòng, tăng sức mạnh điên cuồng đâm tới, đơn giản nói: "Sau này đừng cười với cậu ta nữa."

Anh không thích.

Thật chói mắt khi anh nhìn thấy nó.

Ánh mắt này luôn khiến anh cảm nhận rằng Nông Nguyệt không hoàn toàn thuộc về anh.

Anh luôn muốn cô có cuộc sống tự lập của riêng mình. Nhưng lúc này, anh bệnh hoạn không muốn cô rời xa anh quá xa.

Diệp Nhiên biết rằng anh đã hết thuốc chữa rồi.

Anh nhắm mắt lại, thầm nghĩ có thể đâm hư luôn cái người phụ nữ bên dưới mình ngay lúc này.

“A…umm, đau quá…”

Diệp Nhiên đột nhiên hoàn hồn lại, lặp lại thêm một lần nữa: "Anh đã nói với em là không được phép cười với cậu ta nữa."

"Được……"

Trên thực tế, năng lực suy nghĩ của Nông Nguyệt đã bị sự công kích của Diệp Nhiên đánh bay, cô bị động gật đầu, nhưng thực ra cô không biết tại sao mình lại trả lời như vậy, cũng không biết tại sao Diệp Nhiên lại nói như vậy.

Tuy nhiên, sự vâng lời này đã thành công trong việc làm dịu đi những chiếc gai nhọn trong cơ thể Diệp Nhiên.

Anh áp sát vào Nông Nguyệt, môi anh cọ sát vào môi cô, thân dưới ấn vô cùng chặt chẽ, cuối cùng anh đạt đến giai đoạn chạy nước rút, cứ đi sâu mà không rút ra.

"A Diệp Nhiên... không... nó tới, nó tới, nhanh rút ra ngoài đi!"

Nông Nguyệt muốn đẩy anh ra, nhưng cô không còn chút sức lực nào, nhanh chóng phóng ra một vũng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trước mặt anh.

Thành thịt vặn vẹo căng cứng, bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ ấm áp, Diệp Nhiên nhướng mày hung ác quất hơn trăm cái, khi ý muốn bắn trúng hắn, hắn nghiến răng rút dươиɠ ѵậŧ ra. Lúc hắn xuất tinh, anh tàn phá hai bên ngực của Nông Nguyệt, thở dốc nặng nề, mồ hôi nóng hổi nhỏ giọt thấm vào đám mây trắng đυ.c trên đùi, hòa quyện vào nhau một cách thần kỳ.

Hai người ôm nhau rất lâu.

Diệp Nhiên lại nghĩ đến cảnh Nông Nguyệt lại nói chuyện cười đùa với những người đàn ông khác, ánh mắt tối sầm.

Nông Nguyệt không hề ý thức được điều gì, chỉ muốn đi vệ sinh nên đẩy anh ra.

"Diệp Nhiên..."

"Ừm?"

Có chút khó nói, cô dừng lại một chút, nói: "Bế em đi phòng tắm."

Diệp Nhiên: "..."

Trước đây đã từng ôm cô đi một lần, nên lần này Diệp Nhiên đã quen với tình huống này, anh bế cô vào phòng tắm, đặt cô vào bồn cầu, sau đó quay lưng lại chờ cô.

Một âm thanh khó tả từ từ lẻn lỏi qua.

"……Được rồi."

Diệp Nhiên xoay người ngồi xổm xuống giúp cô lau chùi thân thể trần trụi của mình, nhưng trên mặt lại không có một tia xấu hổ.

Mặt Nông Nguyệt đã đỏ bừng từ lâu, thấy vẻ mặt của anh vẫn như thường, cô không khỏi bực bội nói: “Anh luôn có biểu cảm này.”

“Biểu cảm gì cơ?”

Nông Nguyệt đã học được một bài học, nhưng lúc này trên khuôn mặt cô vẫn mang vẻ tươi trẻ như mùa xuân, kỹ năng không phải cá cũng không phải gà khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Yết hầu trên cổ của Diệp Nhiên lăn tròn, anh bế cô đặt lên bồn tắm.

Nông Nguyệt vẫn cảm thấy khó hiểu: “Diệp Nhiên?”

Trong tủ có một chiếc bαo ©αo sυ dự phòng, Diệp Nhiên lấy ra đeo vào, vẻ mặt không thay đổi: “Vừa rồi còn chưa đủ.”

"..." Nông Nguyệt vô thức nhấc chân lên, ngón chân cô cọ vào đùi người đàn ông, trong nháy mắt anh ta đã ôm lấy mắt cá chân cô.

"Em muốn nhiều như vậy? Anh có thể cho em."

Nông Nguyệt chưa kịp nói mình bị oan thì Diệp Nhiên đã đưa côn ŧᏂịŧ to bự của mình vào trong âʍ ɦộ mềm mại của cô.

Vừa rồi mới làm xong, lần này mềm mại và chặt chẽ, cảm giác khó chịu khi bị duỗi ra lần thứ hai thoáng qua, Nông Nguyệt bình tĩnh ôm chặt lấy Diệp Nhiên.

“Ừm……”

Cô không biết Diệp Nhiên đang chăm chú nhìn vào tấm gương phía sau, anh tham lam nhìn tấm lưng thon thả và khuôn mặt xinh đẹp hơi lộ ra ngoài của cô, trong mắt anh tràn đầy nhiệt huyết mà cô chưa từng thấy.

Anh ấy không chỉ có một biểu cảm.