Chương 20: Càng ngày càng rối

Đường Gia Lê từng nói rằng Nông Nguyệt là người có tính cách cực đoan.

Khi cô ấy thích bạn, cô ấy nóng lòng muốn cho bạn cả thế giới; khi cô ấy không thích bạn, việc cho cô ấy cả thế giới cũng vô ích.

Diệp Nhiên là một trường hợp điển hình.

“Cậu không thích anh ấy nữa à?”

"Thích ."

Đường Gia Lê không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này.

Trường hợp của Diệp Nhiên tuy là điển hình nhưng cũng được định sẵn là có nhiều biến số.

"Nói không thích là nói dối, nhưng tớ không thể nói được là còn thích anh ấy bao nhiêu phần trăm ."

“Vậy thì cậu vẫn mặc kệ anh ta.”

Nông Nguyệt nhìn điện thoại mà không ngẩng đầu lên: “Nếu còn thích anh ấy, điều đó không ngăn cản việc tớ từ chối anh ấy.”

Đối với cô, việc thích Diệp Nhiên cũng bình thường như việc ăn sáng. Cô có thể ghét anh, phớt lờ anh, thậm chí oán giận anh… nhưng cô thích anh, và cô không cần phải thừa nhận điều đó.

Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ tình yêu này sẽ kéo dài mãi mãi, có thể nó sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, có thể nó sẽ ngày càng yếu đi, có thể nó sẽ biến mất, có thể cô không thể kiểm soát được, tất cả đều phụ thuộc vào cách sắp xếp thời gian.

Nhưng cô chắc chắn rằng không ai có thể khiến cô khó quên hơn Diệp Nhiên.

Muốn trách thì trách cô hoài cổ và cố chấp. Không còn cách nào khác ngoài việc phải gánh chịu hậu quả.

Đường Gia Lê ngồi xuống bên cạnh cô, nhắc nhở: “Cẩn thận, mối quan hệ càng ngày càng vướng mắc, trở nên phức tạp.”

Nông Nguyệt đặt điện thoại xuống, "Mình cảm thấy rối một chút cũng tốtt." Cô mỉm cười, "Không phải trước đây mình luôn hy vọng Diệp Nhiên sẽ nhiệt tình hơn sao? Dù sao thì mình cũng không mất gì. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục dù có anh hay không ."

"Dù sao thì chỉ cần cậu thấy vui là được. Tớ không thể thuyết phục được cậu."

Năm đó cô không thể thuyết phục được Nông Nguyệt, bây giờ càng không thể.

Ngay khi Nông Nguyệt gặp lại Diệp Nhiên, cô như bị trúng độc vô phương cứu chữa.

Nghe được ý tứ của cô, Nông Nguyệt do dự một chút cũng không phủ nhận.

Cô đã định sẽ dây dưa với Diệp Nhiên đến cùng.

*

Đã sáu ngày kể từ lần cuối cô nhìn thấy Diệp Nhiên.

Mặc dù mấy ngày nay Nông Nguyệt không gặp ai, nhưng trong điện thoại cô cũng nhận được rất nhiều tin nhắn. Cô ấy không trả lời bất kỳ câu nào trong số đó mà chỉ bấm vào từng cái một.

Nội dung chẳng qua là hỏi cô ăn sáng, có tan ca muộn không, đúng hơn dự báo thời tiết, nhắc nhở cô đừng quên mang theo ô, yêu cầu cô mặc nhiều lớp hơn. Cô thường nhận được những lời nhắc nhở bình thường này khi họ đang ở bên nhau, nhưng lúc đó cô ấy cảm thấy việc dùng điện thoại di động để gửi lời chào là quá thẳng thừng, phải rất lâu sau cô mới cho phép Diệp Nhiên làm theo.

Có lẽ vì thân phận và tâm tính của cô đã thay đổi nên nhìn thấy điều này lần nữa khiến cô bật cười.

Thật tình đã làm khó Diệp Nhiên rồi.

Cô thậm chí còn không biết anh vẫn đang cố chấp điều gì.

Nói thẳng ra, tại sao anh lại đợi đến bây giờ mới quay lại?

Trước đây anh có suy nghĩ như thế nào?

Sau khi cất điện thoại, Nông Nguyệt quay người lại, hơi giật mình.

Liễu Kỳ Sơn đứng sau lưng cô không biết bao lâu, nhưng cô cũng không để ý.

"...Liêu tổng."

Kể từ khi cô đưa ra lời từ chối rõ ràng trong thang máy ngày hôm đó, Nông Nguyệt đã trực tiếp cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Liêu Kỳ Sơn đối với cô.

Sau một thời gian muộn màng, cô nhận ra rằng mọi sự quan tâm của anh dành cho cô đều xuất phát từ tình yêu anh dành cho một người phụ nữ. Trong nhà chưa tỏ thì ngoài nhỏ đã hay, người ngoài cuộc luôn sáng suốt người trong cuộc thì u mê, ghĩ theo cách này sự phủ nhận trước đây của cô trong mắt người khác chỉ đơn giản là một trò đùa.

"Em đang nhìn gì vậy? cười thật hạnh phúc."

Nông Nguyệt nhìn quanh, trong giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp khác đang nghỉ ngơi trong văn phòng, chỉ có hai người họ ở trong phòng trà, cô lắc đầu: "Không có gì."

Liêu Kỳ Sơn thản nhiên hỏi vào công việc: "Tuần sau sẽ đi công tác ở Thượng Tuyền, anh nói cho em trước, buổi chiều bộ phận nhân sự sẽ thông báo cho em."

"Sao đột ngột thế?"

“Anh đã nói trước với em rồi.”

"..." Nông Nguyệt gật đầu, "Em biết rồi."

Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của cô, Liêu Kỳ Sơn cau mày nói: "Tốt hơn buổi trưa nên nằm nghỉ một lúc, đừng mãi mê xem điện thoại"

Có lẽ vừa rồi anh ta đang trêu chọc vẻ mặt vui vẻ của cô lúc nãy.

Nếu là một tuần trước, Nông Nguyệt sẽ nghĩ rằng Liêu Kỳ Sơn đang nói đùa. Bây giờ nghe thì cảm thấy chói tai, vẻ mặt cô không thay đổi, nhẹ nhàng ậm ừ: “Em biết rồi.”

Nhìn Liêu Kỳ Sơn đi ra khỏi phòng trà, Nông Nguyệt mở khóa màn hình điện thoại, suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Diệp Nhiên.

"Nếu hôm nay anh rảnh thì sau giờ làm chúng ta gặp nhau nhé."

Câu trả lời của Diệp Nhiên đến bất ngờ và nhanh chóng: "Được, em muốn ăn gì?"

Nông Nguyệt nhướng mày, xóa dòng chữ "Gặp ở cổng tiểu khu" vừa nhập vào hộp thoại, cô gửi đi: "ăn lẩu."

Cô cố ý làm vậy.

Diệp Nhiên không thích ăn lẩu vì vị quá nồng, mỗi lần đi ăn đều phải thuyết phục anh rất lâu.

Khi nói đến việc theo đuổi một người cẩn thận hơn là yêu một người, lần này không cần phải dỗ dành hay mài giũa, Nông Nguyệt nhanh chóng nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Nhiên.

"Được, vậy anh tới đón em."

Thật ngoan ngoãn.

Không có gì giống Diệp Nhiên mà cô biết.

Nông Nguyệt chán nản cong môi, "Nhớ mang theo đồng hồ."

Cô phải trả lại chiếc đồng hồ cho Liêu Kỳ Sơn.



Khi tan sở, Nông Nguyệt nán lại vài phút. Nhận được tin nhắn của Diệp Nhiên, cô xách túi rời khỏi văn phòng.

Trước thang máy, Liêu Kỳ Sơn cũng ở đó.

Chỉ có anh ấy thôi.

Lúc này nhìn thấy anh, Nông Nguyệt thấy da đầu tê dại, nhưng cô cũng nghĩ ba ngày nữa hai người sẽ cùng nhau đi công tác Thượng Tuyền, nên cô miễn cưỡng cười: “Tiền bối.”

Liêu Kỳ Sơn nâng cằm lên và nói: "Hôm vệ muộn thế."

"Ồ, có một vấn đề tạm thời với việc hiệu đính hợp đồng."

Thang máy đến, hai người lần lượt bước vào.

Im lặng một lát, Liêu Kỳ Sơn lại hỏi: "Em về nhà trực tiếp luôn sao?"

“Không,” Diệp Nhiên đã xuống lầu, Nông Nguyệt cũng không có gì giấu diếm, “Tôi đi ăn lẩu.”

"Đi cùng bạn bè? Bạn có muốn anh đưa em đến đó không?"

“Không, anh ấy đã ở tầng dưới rồi.”

Liêu Kỳ Sơn hiểu ý và không hỏi thêm câu nào nữa mà cùng Nông Nguyệt bước ra ngoài khi thang máy xuống ở tầng một.

Nông Nguyệt dừng một chút, nói: "Tiền bối, hôm nay không phải anh lái xe sao?"

“Không.” Liễu Kỳ Sơn chậm rãi bước tới, đứng cạnh cô: “Bạn của em đâu?”

Như để đáp lại lời nói của anh, giọng nói của Diệp Nhiên cách đó không xa truyền đến: "Nông Nông."

Cả hai đều nhìn qua.

Diệp Nhiên đang mỉm cười.

Nông Nguyệt lắc lắc tay, theo phản xạ cảm thấy có lỗi.

Bởi vì trước đây, mỗi khi Diệp Nhiên cười như vậy, sẽ luôn có một cuộc ân ái kéo dài chờ đợi cô.

————

Trong chương tiếp theo, chúng ta hãy ăn một ít thịt ngày xưa để thỏa mãn cơn thèm của mình nha.