Chương 12: Chỗ nào không hài lòng ?

Cha của Nông Nguyệt, Giang Mân, là một người đàn ông rất đáng kính.

Khi còn là một quản đốc nhỏ, ông đã biết cách thu hút sự chú ý của người khác giới chỉ với một chiếc điện thoại cầm tay của mình, thứ đồ vật mà vào thời điểm đó là điều hiếm thấy. Mẹ của Nông Nguyệt, bà Tần Phương, là một nhân vật nổi tiếng xinh đẹp nhất vùng cũng bị ông lừa vào tay bằng cách này.

Khi Nông Nguyệt còn nhỏ, Giang Mân thường đưa cô đi dạo ở khắp nơi. Vì có khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu nên luôn có tiếng tốt, gặp ai cũng khen ngợi, hiệu quả hơn bất cứ điều gì khác.

Sau này, sau khi cô thi trượt vào trường cấp 3 trọng điểm và nhờ vào tiền bạc mới được đến học ở Gia Minh, Giang Mân dần dần cũng nghe được những lời đồn đại khác nhau bên tai, lúc đó ông mới nhận ra rằng có khuôn mặt xinh đẹp không còn tác dụng nữa, học tập mới là nhiệm vụ chính .

Nhưng thành tích học tập của Nông Nguyệt luôn ở mức tầm thường, không có gì nổi bật.

Trong hai năm đó, công việc kinh doanh của Giang Mân ngày càng lớn mạnh, ông đã trở thành một ông chủ lớn thực sự, bận rộn với sự nghiệp của mình, mặc dù rất quan tâm đến cô nhưng cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào đối với Nông Nguyệt về mặt thành tích nữa.

Vì lịch trình bận rộn của bố và tính cách thờ ơ của mẹ, Nông Nguyệt đã có thể trãi qua hai năm vô cùng nhàn nhã.

Nhưng tất cả thời gian tốt đẹp đều phải kết thúc. Khi Nông Nguyệt học năm thứ ba, Gian Mân khi nghe tin khi con của bạn mình đạt giải nhất trong kỳ thi học sinh giỏi thì vô cùng kích động, sau khi nhận ra điều đó, ông bắt đầu đốc thúc con gái mình, tìm một gia sư giỏi với hy vọng rằng cô có thể vương lên đứng trong top trong vòng một năm.

Nhưng Nông Nguyệt lại chế nhạo điều này.

Nhưng chẳng bao lâu sau cô lại bị tự vả vào mặt.

Trước khi gặp Diệp Nhiên, Nông Nguyệt nghĩ rằng yêu cầu của Gian Mân là vô nghĩa, quá hoang đường.

Sau khi gặp Diệp Nhiên, Nông Nguyệt lại đột nhiên có động lực học tập mà không có sự giám sát của bất cứ một ai, cô thậm chí ngay cả trong giấc mơ cũng lẩm bẩm các công thức.

Bởi vì Diệp Nhiên đã nói với cô: “Chỉ cần em trúng tuyển vào Đại học Tây Phương, anh sẽ cân nhắc việc ở bên em.”

Để “cân nhắc”, cô đã giảm tròn 5 cân trong sáu tháng chống chọi với sách vở.

Cuối cùng cũng có được thứ mình muốn.

Nhưng kết quả lại chia tay trong đau khổ.



Diệp Nhiên chính là gia sư thứ năm mà Giang Mân đã tìm cho Nông Nguyệt.

Bốn gia sư trước Diệp Nhiên đều bị những chứng khí bướng bỉnh khác nhau của Nông Nguyệt mà làm cho nghỉ việc.

Bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình cần những thứ này chứ đừng nói đến việc tùy tiện bước ra khỏi vùng an toàn của mình, những thứ như học hành chăm chỉ đều quá xa vời với cô.

Cho đến khi Diệp Nhiên đứng trước mặt cô và tự giới thiệu:

"Tôi họ Diệp, tên là Diệp Nhiên. Có thể gọi tôi bằng tên, hoặc có thể gọi là thầy Diệp ."

Giang Mân ở bên cạnh xen vào: "Làm sao có thể gọi thẳng tên ra được? Phải gọi là Diệp lão sư mới phải, Nông Nông này, thầy Diệp chính là sinh viên đứng đầu của đại học Tây Phương đó, con nhất định phải học tập nghiêm túc cho cha !"

Nông Nguyệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mặt mà cô đã nhìn thấy tuần trước và không bao giờ có thể quên được nữa, nhưng cô cũng không nói gì cả.

Đối mặt với ánh mắt của cô, Diệp Nhiên không có chút phản ứng nào.

Nông Nhạc cảm thấy có chút thất vọng, anh đã quên mất cô rồi.

Nhưng chẳng bao lâu sau cô lại vui vẻ trở lại.

Những ngày sắp tới, anh sẽ càng ngày càng không thể không ghi nhớ cô.

Cô đưa tay ra, bình tĩnh nói: "Xin chào thầy Diệp. Em tên là Giang Nông Nguyệt, có gì mong thầy giúp đỡ em."

Diệp Nhiên trịnh trọng gật đầu, lắc nhẹ tay cô rồi nhanh chóng rút lui.

"Xin chào, bạn học Giang Nông Nguyệt."

Nông Nguyệt quên mất khi nào Diệp Nhiên bắt đầu gọi cô là Nông Nông, nhưng cô vẫn luôn nhớ nỗi sợ hãi trong lòng khi anh gọi cô bằng tên đầy đủ.

Không có lý do nào khác, tôi chỉ sợ làm tập thôi..

Đằng sau mỗi âm thanh "Giang Nông Nguyệt" là một bộ câu hỏi kiểm tra khoa học hoàn chỉnh.

Sáu năm sau, Nông Nguyệt vẫn chưa quên được nỗi đau bị các bài tập chi phối.

****

Cô dừng lại được hai giây, Diệp Nhiên đã nắm lấy cổ tay cô.

"Em chạy cái gì mà chạy?"

Nông Nguyệt cố gắng vùng vẫy nhưng không có tác dụng. Cô thấp giọng chửi rủa, nghển cổ nhìn anh: “Anh không đuổi theo, thì sao tôi phải chạy?”

"Em..." Diệp Nhiên không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề truy đuổi này với cô, nên anh thở dài nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Lần trước đã nói chuyện, lần này Nông Nguyệt không ngờ Diệp Nhiên lại có ngày có nhiều chuyện để nói như vậy, cô trở vào sân, lạnh lùng nói: “Những gì cần nói lần trước tôi đã nói hết rồi, chúng ta không còn gì để nói nữa.”

Diệp Nhiên tựa hồ biết rõ, "Được, chúng ta ở đây nói chuyện, chỉ cần em không sợ bị người khác nghe thấy là được."

Tại sao phải sợ hãi?

Nông Nguyệt còn chưa hiểu ý của anh, cô đã nghe thấy anh nói: “Tối hôm đó, rốt cuộc em không hài lòng về điều gì?”

Không hài lòng với điều gì?

Nông Nguyệt liếc nhìn buồng bảo vệ phía sau và không ngừng hạ giọng.

Cô nói: “Diệp Nhiên, anh vẫn chưa hiểu sao?”

"Chỉ cần đối phương là anh, tôi nhất định sẽ không hài lòng."

————