Phản ứng đầu tiên của cô là cô bị ảo giác sao.
Cô nhắm chặt mắt lại, rồi lại mở ra.
Ưm, Mộ Kính Thừa vẫn còn ở đây, không phải ảo giác!
Chắc là cô mộng du đột nhập nhầm vào phòng của Mộ Kính Thừa rồi!
Cô ngơ ngác nhìn anh, không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhưng cô bất động, Mộ Kính Thừa cũng không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt thản nhiên vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, làm cho cô chột dạ, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Giờ khắc này cũng quá chết người rồi! Một tia sét từ ánh mắt này có thể gϊếŧ chết cô mất!
Bởi vì quá căng thẳng, hai mắt cô bắt đầu không khống chế được mà rưng rưng, nước mắt mãnh liệt.
Cô biết, không bao lâu nữa, nước mắt sẽ chảy ra, đến lúc đó cảnh tượng sẽ càng thảm hơn.
Tưởng tượng, nửa đêm cô mộng du trèo lên giường người ta, chiếm tiện nghi của người ta, còn khóc trước mặt người ta...Vậy cô thật sự đi chết luôn là được rồi!
Nghĩ đến đây, cô quyết định bỏ trốn trước khi tình cảnh trở nên lúng túng hơn!
Cô căng thẳng nuốt nước miếng, khóe miệng nhếch lên, bật cười ha ha: “Ch… chào buổi tối!"
Một giây sau, không đợi Mộ Kính Thừa phản ứng, cô mạnh mẽ rụt cánh tay và chân của mình lại, lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai lăn xuống giường, mở cửa phóng ra ngoài!
Cô chạy một hơi xuống lầu, trở tay nhốt mình vào phòng vệ sinh dưới lầu.
Trái tim đập thình thịch không ngừng, giống như không phải của cô nữa, nước mắt theo đó lặng yên không một tiếng động lăn xuống.
Nhìn Lạc Y Y chạy trối chết, Mộ Kính Thừa sửng sốt, có chút không kịp phản ứng.
Hắn cho rằng cô sẽ tức giận hưng sư hỏi tội, hoặc là đáng thương khóc lóc chỉ trích.
Nhưng mà… cô chạy làm gì?
Anh nghi hoặc đứng dậy xuống giường, đi ra khỏi phòng, cách cầu thang nhìn xuống.
Ánh đèn trong phòng vệ sinh tầng một sáng lên, cửa kính nhẹ nhàng phản chiếu hình bóng của cô.
Anh đợi một lát, không thấy cô lên lầu, mới đẩy cửa trở về phòng ngủ của mình.
Lạc Y Y ở trong toilet gần một tiếng đồng hồ, mới làm cho trái tim đang đập loạn xạ của mình có xu hướng bình tĩnh lại.
Cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, thật cẩn thận ngẩng cổ nhìn lên lầu, thấy Mộ Kính Thừa đóng cửa phòng, lúc này mới một đường chạy lên lầu, trở lại phòng mình.
Cho đến hừng đông, vẫn không có ai trong số họ chợp mắt được.
Vừa mở cửa, hai người đồng thời xuất hiện ở cửa, nhìn đối phương đầu tóc rối bù, dưới mắt có quầng thâm.
Trong giây tiếp theo, hai người họ đồng thời ngầm nhìn đi chỗ khác.
Một người thờ ơ đi xuống cầu thang, một người giả vờ bình tĩnh trở về phòng.
Mãi cho đến khi ngồi lên bàn ăn, bầu không khí quái dị mà xấu hổ tràn ngập giữa hai người mới giảm bớt.
Lạc Y Y vẫn nhịn không được lén nhìn Mộ Kính Thừa, phát hiện anh vẫn như thường ngày, hình như cũng không bị chuyện tối hôm qua quấy nhiễu.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình cần phải xin lỗi anh.
Lại không biết nên mở miệng như thế nào, ánh mắt rụt rè thủy chung len lén nhìn anh.
Mộ Kính Thừa vẫn bình tĩnh ăn cơm, thật ra tâm trí anh cũng chưa từng rời khỏi Lạc Y Y.
Thấy cô thỉnh thoảng nhìn về phía mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi, ánh mắt anh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chuyện gì?"
Lạc Y Y lập tức đỏ mặt, khó xử nói: “Xin, xin lỗi, tối hôm qua, tối hôm qua không phải em cố ý đâu..."
Mộ Kính Thừa mắt lộ ra nghi hoặc, nhíu mày hỏi: “Cái gì?"
Nội tâm Lạc Y Y kịch liệt giãy dụa, cuối cùng vẫn là lương tâm chiến thắng xấu hổ.
Nếu đã phạm sai lầm, nên dũng cảm nhận sai!
Cô đột nhiên từ trên ghế đứng lên, cúi đầu chín mươi độ với Mộ Kính Thừa.
Vẻ mặt áy náy nói: “Thực xin lỗi, tối hôm qua em lại đột nhập vào phòng anh! Nhưng em không cố ý, đại khái, đại khái là do em mộng du thôi..."
"Khụ..." Mộ Kính Thừa bị sặc cháo, sắc mặt có chút không được tự nhiên.