Chương 36: Tình cảnh khó nói

Dường như sợ thấy nước mắt của cô, nói xong, anh cũng sải bước rời khỏi phòng cô.

Lạc Y Y mím môi, vẫn rất muốn khóc, nhưng nghĩ đến lời nói cuối cùng của anh, cô ép buộc mình phải nhịn xuống.

Cô yên lặng đổ cái rương ảnh rách trên sàn nhà, giống như ghép hình ghép lại từng tờ, lại dùng keo dán lại.

Khi cô liều mạng làm xong, cũng đã là ba giờ sáng, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, thậm chí còn không lên giường nằm, dứt khoát ngã xuống sàn nhà, ngủ thϊếp đi.

Sau khi Mộ Kính Thừa trở về phòng, tâm trạng anh rối bời, phiền não khó hiểu.

Anh càng muốn đè nén tình cảm khó hiểu trong lòng, tình cảm đó lại càng mãnh liệt dâng trào mênh mông, làm cho ngực anh đau thắt, cả đêm khó ngủ.

Anh không ngủ được, dứt khoát đứng dậy xuống lầu uống chút nước đá bình tĩnh lại, vừa ra khỏi cửa thoáng nhìn thấy dưới cửa phòng Lạc Y Y còn có ánh đèn, lông mày lại lần nữa vô thức nhíu lại.

Anh quay đầu đi vào phòng cô, đẩy cửa định ra mắng chửi, liếc mắt một cái, lại bị tình hình trong phòng giật mình.

Trên sàn nhà to lớn như vậy, khắp nơi đều là ảnh chụp, Lạc Y Y giống như một con búp bê bị hỏng, cả cơ thể nằm ở trong đống ảnh.

Ánh mắt anh trầm xuống, nhẹ nhàng bước vào phòng, ánh mắt tùy ý quét qua những tấm ảnh được dán lại dưới sàn.

Mỗi gương mặt trong ảnh đều nở nụ cười đến từ nội tâm, từ tuổi tác có thể phán đoán ra, bọn họ chắc là ba mẹ và ông ngoại của Lạc Y Y.

Hắn nhịn không được nhặt từng tấm ảnh lên, cẩn thận quan sát.

Những bức ảnh này gần như xuyên suốt cuộc đời của Lạc Y Y mười tám năm trời, có ánh đầy tháng của cô, ảnh một trăm ngày, ảnh sinh nhật, ảnh mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông và đại học.

Trong ảnh cô rất thích cười, giống như tinh linh, vui tươi đáng yêu, không phải lúc nào cũng khóc sướt mướt giống như bây giờ.

Anh thích nụ cười của cô, giống như một mặt trời nhỏ tràn đầy năng lượng!

Cất ảnh chụp thật kỹ, đặt ở một bên, quay đầu lại nhìn Lạc Y Y đang nằm trên mặt đất ngủ, anh vô thức nhìn kỹ.

Làn da của cô rất trắng, làn da giống như trẻ sơ sinh, chỉ cần sờ nhẹ cũng có thể rách, trong nét mặt, ngoại trừ ánh mắt to, còn lại đều nhỏ, trên má còn có chút thịt như má em bé, trên lông mi thật dài còn treo nước mắt chưa khô.

Cô cuộn mình trên sàn nhà, giống như một con mèo con, làm cho người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng an ủi.

Cảm xúc muốn đè nén lại dâng trào trong nháy mắt, khiến tim anh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Anh nhanh chóng trấn tĩnh lại, giơ tay lau nước mắt ướt đẫm cho cô, cẩn thận bế cô lên giường.

Cô có lẽ đã rất buồn ngủ và chìm vào giấc ngủ sâu, khi lên giường, cô trở mình, giơ tay ôm cổ anh, giống như gối ôm ôm anh tiếp tục ngủ.

Anh không đề phòng, bị cô ôm ngã trên giường.

Thân thể nặng nề chợt rơi vào giường lớn mềm mại, giường lớn phản đối kịch liệt lắc lư.

Lạc Y Y bị đánh thức, bất mãn ậm ừ một tiếng muốn tỉnh lại.

Mộ Kính Thừa hoảng hốt, theo bản năng giơ tay che mắt cô lại.

Lạc Y Y hoảng sợ, lập tức tỉnh táo lại.

Cô dùng sức kéo bàn tay to đang che mặt cô, hoảng sợ nói: "Á, buông tôi ra! ”

Mộ Kính Thừa âm thầm nghiến răng, khó chịu vì phản ứng kỳ lạ của anh.

Anh đâu có làm gì sai, sao lại sợ cô nhìn thấy?

Nhất định là phản ứng bản năng che dấu thân phận khi bộ đội đặc chủng, anh vô tội!

Để chứng minh mình quả thật vô tội, anh chợt buông tay đang bịt mắt cô ra, thong dong nâng mi mắt nhìn cô.

Lạc Y Y chớp chớp mắt, cố gắng làm quen với ánh sáng rực rỡ, lập tức trong tầm mắt hiện ra khuôn mặt đẹp trai vô cảm ở cự ly gần của Mộ Kính Thừa.

Càng đáng sợ hơn chính là một tay của cô còn đang ôm lấy cổ của Mộ Kính Thừa, một chân thì móc lên eo anh!