Chương 2.1: Dục vọn* giấu kín

Khi ánh chiều tà và bóng đêm giao nhau, mặt trời dần khuất khỏi tầm mắt.

Ngôi nhà được xây bằng xi măng, cửa sổ vừa nhỏ vừa hẹp ở trên cao, cậu bé có dáng người cao lớn hơn nhiều so với các bạn cùng lứa, cho dù cuộn tròn lại cũng thể trốn ra ngoài được.

Cậu cầm một chiếc muỗng còn dài hơn cả cánh tay, không ngừng khuấy, lá cây xanh mượt ngoài cửa sổ tràn đầy sức sống, hoàn toàn đối lập với sự chết chóc trong mắt cậu.

“Hoán.”

Người phụ nữ đi vào, người đàn ông tàn bạo kia không có ở đây, người phụ nữ tốt bụng này không ngừng nhìn về phía sau, lặng lẽ cởi bỏ xiềng xích trên chân cậu bé.

Trên mắt cá chân bị buộc chặt có một vết thương màu đỏ khó có thể khỏi được, dây sắt sắp ăn sâu vào trong xương cốt của cậu, bắt đầu từ 4 tuổi, đã trôi qua bảy tám năm, cậu đã qua tay nhiều người, trên chân chưa từng có ngoại lệ mà luôn mang theo xích sắt thật dài, giống như súc vật bị kiềm chế tự do.

“Cháu có đói không?”

Người phụ nữ xấp xỉ tuổi của mẹ cậu, đôi tay khô nứt thô ráp, che kín những vết sẹo không thể xoá được. Bà lén lấy từ trong lòng ngực ra một miếng bánh mì đưa cho cậu, cậu bé cầm lấy, ngón tay ngăm đen trực tiếp bỏ vào trong miệng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh giống như một bức tranh tĩnh, cho dù có ném đá xuống cũng không có chút gợn sóng nào.

“Bụp! ——”

Cửa gỗ bị đá văng ra, chiếc bản lề cũ không chịu được cú đá bạo lực như vậy, bay thẳng ra ngoài đập vào tường.

Người phụ nữ theo bản năng ôm lấy cậu bé, hai tay vừa mới đặt trên người cậu, một luồng ánh sáng xẹt, ngay sau đó chất lỏng tanh nóng phun lên mặt cậu, màu đỏ tươi bắn vào mắt bao trùm lên đôi mắt đen nhánh, cậu nhắm mắt lại, chảy ra hai hàng lệ máu.

Đầu người rơi trên mặt đất, mái tóc càng thêm hỗn độn, cát lấp đầy trên mặt đất.

Cổ áo Trình Hoán bị người kia giữ chặt, cậu hô hấp khó khăn, mở to đôi mắt đầy máu, cậu vẫn như cũ ở trong căn phòng nhỏ của mình.

Đi đến trước bồn rửa tay, chiếc vòi nước bạc màu đã rỉ sét, cùng với anh dươиɠ ѵậŧ cũng đã thức tỉnh đem quần đùi đỉnh lên thành lều trại thật lớn, phía trên còn có chút ẩm ướt.

“Cốc cốc.”

Có người gõ cửa, nhìn vào mắt mèo, kỹ nữ vặn vẹo thân thể phong tao đứng ở cửa, mùi nước hoa nồng đậm cách cánh cửa cũng có thể ngửi được. Trình Hoán không vui, anh nhíu mày, độ ấm nơi nháy mắt trở nên băng lãnh.

“Cút.”

Kỹ nữ dừng lại động tác đong đưa, nhỏ giọng mắng một câu.

“Đồ lợn ngu.”

Nói xong cô ta chuẩn bị đi sang một căn phòng khác, mới vừa xoay người đột nhiên có một bóng đen xẹt qua, còn tưởng rằng là ai, thì ra là người đàn ông đi ra chặn trước mặt cô ta.

“Muốn chơi sao?”

Cô ta cho rằng người đàn ông đã hối hận, móng tay màu đỏ tươi từ trong túi kẹp lấy ra một chiếc áo mưa rồi quơ quơ, lộ ra nụ cười tự nhận là phong tình vạn chủng.

“Ư ——”

Nhưng giây tiếp theo, áo mưa rơi trên mặt đất, bàn tay sắt bóp chặt lấy cổ cô ta đem cả người nâng lên, nhấc lên cao.

Tiếng xương cốt đứt gãy bị động tĩnh hỗn độn thật nhỏ che giấu, cái miệng không khép lại được đầy nước dãi, đôi mắt trợn to trong nháy mắt phun ra rất nhiều máu.

Người đàn ông lạnh lùng, nhìn khuôn mặt của kỹ nữ chậm rãi xanh mét cho đến khi xám trắng, anh thuần thục lấy ra túi đựng rác từ dưới giường bọc cô ta lại.