Chương 2.2:

Tàn thuốc đem chiếc ghế xa hoa cháy thành một lỗ thủng.

Đôi môi mỏng phun ra dư vị của khói thuốc, người đàn ông cũng không thèm nhìn tới chỗ kia, hút từng điều từng điếu một, nhìn chằm chằm vào những người đi qua đi lại dưới ánh đèn neon.

Khẩu súng được buộc vào cẳng chân, Trình Hoán dùng thân phận giả trà trộn vào hội sở, trong nhóm phụ nữ quyến rũ, một bóng dáng mảnh khảnh di chuyển qua lại, trong tay cô cầm một hộp quà, toả sáng rực rỡ giữa một đám giai nhân danh viện.

Trình Hoán nhớ rõ thân mình kia, còn có lòng bàn tay ấm áp ướt đẫm mồ hôi của cô.

Người đàn ông hơi nghiêng người, lưng của người phụ nữ liền va vào l*иg ngực anh.

Hương thơm mềm mại, xuyên qua lòng bàn tay lại càng thêm non mềm, anh nhất thời thấy chóng váng.

“Xin lỗi.”

Diệp Vi Dạng rất nghiêm túc xin lỗi anh, ly rượu đυ.ng vào bàn khiến rượu rơi ra một ít, vừa lúc dừng trên quần áo của anh.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào nơi bị làm dơ không có chút biểu tình gì, xuyên qua lớp mặt nạ thật dày và mái tóc, Diệp Vi Dạng nhìn không ra diện mạo và cảm xúc của anh, nhanh chóng lấy ra một gói giấy đưa cho anh.

Trình Hoán liếc nhìn cô, lần này anh không đeo kính râm, cũng không phải trong hành lang u ám.

Người phụ nữ thanh tú xinh đẹp, đôi mắt to dưới ánh đèn lấp lánh mê người. Cô có ba mẹ và anh trai yêu thương, ra ngoài đều được dẫm trên thảm mềm, cuộc sống ổn định giống như nhiệt độ trong phòng, mưa gió bão bùng chưa từng ăn mòn làn da, nhu hòa giống như ánh trăng phủ kín tuyết, quyến rũ động lòng người.

Anh nhìn chằm chằm một hồi lâu tần suất, tim đập có chút thất thường, cảm giác này trước nay chưa từng có, chẳng lẽ là cảm xúc khẩn trương khi trở thành sát thủ bây giờ mới tới muộn sau nhiều năm.

Trong con ngươi đen nhánh giấu kín du͙© vọиɠ, đáng tiếc anh không nhìn thấy được, thay thế bằng sát ý mạnh mẽ.

Diệp Vi Dạng xoay người rời đi, Trình Hoán bỗng siết chặt túi giấy kia, con gấu nhỏ đáng yêu bị siết chặt đến khuôn mặt dữ tợn như ác ma, mùi hương bay khắp lòng bàn tay.

Ngay cả khăn giấy cũng đáng yêu như vậy, người đàn ông kia sao lại nuôi dạy được một cô con gái như vậy chứ.

Mũi đao lướt qua khăn giấy, đem cô xin lỗi cắt vỡ thành rất nhiều phiến.

Khu văn phòng trên sân thượng yên tĩnh khác hẳn với sự hỗn độn dưới tầng, hai cha con đang đối mặt nói chuyện với nhau, bầu không khí đình trệ theo cánh cửa bị đẩy ra đột nhiên tan biến đi.

“Dạng Dạng.”

Đối mặt với con gái, người ba vĩnh viễn luôn từ ái, ông nhận lấy hộp quà của con gái, hôm nay là sinh nhật của ông, hai cha con vừa muốn nói chuyện, chung quanh bỗng trở nên tối tăm.

Ánh đèn biến mất cả toà nhà chìm trong bóng tối, người đàn ông đứng ở tầng cao nhất, vứt bỏ quần áo của nhân viên phục vụ, ánh trăng xuyên qua, vạt áo tung bay trong gió đêm.

Anh phi thân tới, trong chốc lát đã nhảy xuống sân thượng.

Gió mạnh lùa vào màng nhĩ, tóc mái hỗn độn phiêu diêu. Anh nhảy xuống ban công bên ngoài văn phòng, đứng vững ở đó, khẩu súng được trang bị ống giảm thanh lưu loát lên đạn, nhắm ngay vào vật sáng duy nhất trong cửa sổ.

Trên hộp quà có ánh huỳnh quang mờ nhạt, Diệp Vi Dạng không nhớ mình đã chạm vào thứ này như thế nào.

“Piu piu piu piu! ——”

Liên tiếp bắn ra, tấm kính lập tức vỡ thành vô vàn mảnh vụn bay tứ phía, Diệp Tu phi thân xô ngã ba và em gái mình, đem hai cha con đến góc tường.

“Dạng Dạng?” Một cổ chất lỏng ấm áp chảy trên tay Diệp Cảnh Đình, ông ôm lấy con gái đang rêи ɾỉ khe khẽ, thanh âm run rẩy không thôi.

“Ư......”

Người đàn ông ngoài cửa sổ nhìn đồng hồ, thiệt bị cắt điện chỉ có thể duy trì được hai phút, nhưng viên đạn anh vừa bắn ra lại bị lệch khỏi quỹ đạo họng súng.

Sơ sẩy trí mạng làm anh mất đi cơ hội tốt, anh kéo sợi dây zip ở sau lưng, lực đàn hồi kéo thân thể anh rời khỏi đó.

Ánh đèn được khôi phục sau khi anh rời khỏi nóc nhà, chỗ này sẽ sớm bị phong tỏa nghiêm ngặt để điều tra, hội sở loạn thành một đoàn, anh thay quần áo của nhân viên phục vụ, rồi từ thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá rời đi.

Diệp Vi Dạng bị thương được anh trai bế lên xe, máu tươi lan ra càng làm nổi bật làn da tuyết trắng của cô.

Sắc mặt cô suy yếu, sợ hãi giống như con thỏ hoang. Trình Hoán nhàn nhã đứng ở đường phố bên kia, lạnh nhạt nhìn cô gái dần dần nhắm mắt lại.