Chương 1

Cửa lớn liên tục được mở ra rất nhiều lần, người đàn ông mặt không biểu tình nhìn người tới người lui, thân hình cao lớn đứng trong góc tối, màn đêm buông xuống đã lâu, nhưng trên mặt anh lại vẫn đeo kính râm.

Theo dòng người đi vào trong cửa, anh giơ cao hai tay đi qua máy dò kim loại, ngựa quen đường cũ tìm được phòng vệ sinh của nhân viên, từ trong két nước lấy ra một khẩu súng.

Lễ khai trương sòng bạc mới, lại là ở một thành phố không bao giờ ngủ. Người đàn ông được nhiều người vây quanh, có đôi mắt đen khác hẳn so với đa số những người khác, ông ta có nụ cười ưu nhã, kiêu ngạo tùy ý tràn ngập vẻ sáng chói, mười mấy năm nay vẫn ghê tởm như cũ.

Người vợ ô nhu được ông ta ôm lấy, một đôi trai gái cũng đi theo bên cạnh ông ra. Trình Hoán nắm chặt khẩu súng trong tay vê ra mùi rỉ sắt, hận ý ngưng tụ thành mạng nhện màu đỏ tươi, quấn lấy anh đến sắp điên rồi.

Cô gái bên cạnh ba mẹ mặc một bộ váy màu đỏ, được cắt may tỉ mỉ theo đúng kích cỡ, cùng với tứ chi mảnh khảnh thẳng tắp lay động vô cùng duyên dáng. Chiếc cổ khoét sâu khơi dậy trí tưởng tưởng, một khe rãnh sâu thâm thúy kéo dài đến chỗ tối.

Chiếc váy dài màu ấm kết hợp với làn da càng tôn lên sự trắng sáng, thuần và dục hoà quyện vào nhau, ánh sáng lay chuyển trong ánh mắt, cùng với hàng mi dài rung chuyển giống như chiết quạt lông vũ.

Diệp Vi Dạng không thích những nơi đông người, cô nháy máy với anh trai ám chỉ rằng mình muốn rời đi.

Diệp Tu hơi hơi nghiêng đầu, nhìn em gái dẫm trên đôi giày cao gót rời khỏi đại sảnh.

“Hô ——”

Sau khi mặt trời lặn, sự nóng bức đã tiêu tan, Diệp Vi Dạng xoa xoa hai má đỏ bừng, soi gương xịt nước dưỡng ẩm lên mặt mình.

Las Vegas, đối với cô mà nói chỉ là một thành phố nhàm chán, làn da kiều nộn của cô phủ một lớp phấn hồng trong không khí khô nóng.

“Bùm! —— bùm! ——”

Đột nhiên, có vài tiếng nổ mạnh, chiếc đèn chùm pha lê rơi trên mặt đất vỡ tan, chỉ được rực rỡ một lần trong đời .

Dáng người thướt tha của cô gái rất bắt mắt, Trình Hoán đã sớm chú ý tới cô rời khỏi đại sảnh.

Cô đứng trước bồn rửa tay nhìn chung quanh, vệt nước trên mặt đất phản chiếu rõ ràng dáng người yểu điệu của cô.

Cô là hòn ngọc quý trên tay Diệp Cảnh Đình, là đóa hoa kiều nhu nấp trên gác cao, người đàn ông đến gần cô như một bóng ma, con dao trượt ra khỏi cổ tay áo của anh, hướng về phía hông cô.

Gϊếŧ cô, Diệp Cảnh Đình sẽ có thể nếm được nỗi đau thấu tim.

Những chiếc đèn pha lê vỡ nát vừa chói tai lại chói mắt, bất đồng với pháo hoa chúc mừng. Diệp Vi Dạng nhìn ra ngoài, cô chạy ra cửa đi ngang qua một người đàn ông.

Buổi tối cũng mang kính râm, chẳng lẽ là người mù.

Phản ứng theo bản năng, Diệp Vi Dạng kéo anh lại.

“Đừng đi! Bên đó rất nguy hiểm.”

Con dao đột nhiên được thu hồi vào trong tay áo, người đàn ông hơi nhướng mày, gương mặt được ngụy trang che khuất đi sự thay đổi rất nhỏ.

Cô muốn làm gì, đại tiểu thư chẳng lẽ lại muốn chơi trò gì.

Người phụ nữ nắm lấy tay anh, hơi ấm trấn an mạch đập nhảy lên điên cuồng của anh, anh giống như bị mất trí nhớ, đã quên mình tới là để gϊếŧ cô, cũng không biết vì sao lại tuỳ ý cô dẫn đi.

Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người nắm lấy nhau, hoặc là nói là người phụ nữ này đơn phương lôi kéo anh.

Lòng bàn tay mềm mại, đã rất lâu anh chưa được chạm vào thứ mềm mại như vậy. Giống như một người mù thật sự, giao phó sự an toàn của mình cho một người mình muốn gϊếŧ.

Trong mớ hỗn loạn do chính anh tạo ra

Diệp Vi Dạng không quá quen thuộc nơi này, vừa đi vừa nhắc nhở người đàn ông cẩn thận, giọng nói run rẩy cố gắng giả vờ trấn định.

Xuyên qua kính râm, Trình Hoán nhìn thấy rất rõ ràng, chóp mũi và cái trán trắng nõn như pha lê, ánh mắt run rẩy không thôi, là minh chứng cô đang sợ hãi và hoảng hốt.

Dưới sự hứng thú, anh cố ý chậm lại bước chân, dưới chân bắt đầu loạng choạng, con mồi mang theo sát thủ chạy trốn, quả nhiên là chuyện chỉ đại tiểu thư mới có thể làm được, chỉ là không biết nếu mình trở thành một gánh nặng, cô còn mang theo anh hay không.

“Anh làm sao vậy?”

“Không thoải mái sao?”

Trình Hoán hơi hơi gật đầu, Diệp Vi Dạng nhìn xung quanh, lối ra chỉ cách đó hai mét, bọn họ đã ra khỏi phạm vi của vụ nổ.

Diệp Vi Dạng ngồi xuống bên cạnh anh, anh hiện tại là một “Người mù”, chỉ có thể nghiêng mắt liếc nhìn khuôn mặt tinh xảo của người phụ nữ.

Ngũ quan của cô đẹp đến có chút yêu dã, đôi mắt đen trắng phân biệt rõ ràng lại có khí chất thanh thuần. Một đôi môi phấn hồng nhẹ nhàng khép mở, hàm răng như ẩn như hiện.

Cuối cùng, tầm mắt của anh ngừng ở ngực cô, chiếc váy cổ thấp càng làm lộ ra nơi đẫy đà của cô, anh dần dần nheo mắt lại, con mồi bỗng nhiên trở thành đồ ăn thơm ngọt.

“Nơi này hẳn là không có việc gì, lát nữa ba tôi sẽ tới tìm tôi.”

Cái xưng hô ba này chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Trình Hoán, anh đột nhiên nheo mắt lại, sát ý lại lần nữa bốc cháy trong con người đen nháy của anh.

“Cạch cạch.”

Phía sau cửa phát ra một tiếng động cực kỳ nhỏ, là âm thanh mở chốt an toàn.

Nói không ngừng có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Diệp gia ở nơi này, Diệp Vi Dạng cụp mắt xuống, không hề biết nguy hiểm đang đến gần. Họng súng tối đen chĩa về giữa chán cô gái, căn bản không đem người đàn ông bên cạnh cô là sự uy hϊếp.

Người nọ đang muốn bóp cò súng, lưỡi dao vốn nên hướng về phía ngực của cô gái lại thay đổi phương hướng, bàn tay linh hoạt xoay chuyển phi về phía sau cửa.

Tiếng ồn ào ở hành lang bên kia che giấu đi âm thanh trầm đυ.c của ai đó ngã xuống đất, Diệp Vi Dạng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lấy ra một khẩu súng lục từ trong túi xách rồi run rẩy chĩa vào nơi đó.

Trình Hoán nhất thời sửng sốt, sau đó nhếch môi, dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô gái nhỏ phản kích trong vô thức.

“Dạng Dạng.”

Cửa lối thoát lúc này bị đẩy ra, Diệp Tu cả người đầy mùi súng xông vào hành lang.

Ý cười trong mắt Trình Hoán lập tức biến mất, xoay người nhảy qua vách ngăn rời đi từ cửa sau.

“Anh!”

Diệp Vi Dạng nâng mặt anh trai lên cẩn thận xem xét, sau đó quay đầu lại muốn tìm người đàn ông vừa rồi.

“A? Người kia đâu?”

“Ai cơ?”

Diệp Tu không thấy ai khác ở đây, nhưng trong mùi thuốc súng lại ngửi được mù khác thường.

Hai cánh cửa mở trái phải, trận rối loạn vừa rồi chỉ là do có người bị mảnh đèn pha lê đâm bị thương, mùi tanh bay xa khắp nơi.

Anh ta đột nhiên kéo cửa ra, nhìn thấy thi thể ngã trên mặt đất không nhắm mắt, trên ngực cắm một con dao nhỏ.

Diệp Tu nhổ con dao nhỏ ra ước lượng hai lần, nó được chế tạo rất tinh xảo. Xuyên qua ánh sáng, bên trong không có một chút kim loại nào, có thể hoàn mỹ thông qua máy dò kim loại.

“Dạng Dạng, em vừa mới nói tới ai?”

Cô gái nhấp nhấp môi, “Một người mù.”

“Người mù?” Diệp Tu lặp lại hai chữ này một lần, lau vết máu trên lưỡi dao.