Chương 11: “Tại sao tôi phải chơi?”

Diệp Vi Dạng không biết tại sao mình lại buồn ngủ như vậy, cô đã có một giấc mộng đáng xấu hổ, nhưng quần áo rõ ràng vẫn còn ở trên người mình.

Trời đã tối rồi, Trình Hoán vẫn chưa ngủ, có lẽ là sợ mình lại chạy trốn, Diệp Vi Dạng bắt đầu mạnh mẽ đối chiến với anh, cô có chút phản nghịch, nhưng sau đó vẫn nhịn không được mà ngủ thϊếp đi.

Bóng đêm bao phủ khu ổ chuột ở Las Vegas, không có ánh đèn mờ ảo của những khu nhà giàu, những ngọn đèn đường rải rác không thể chiếu sáng góc tối dơ bẩn, mọi thứ đều trở nên chân thật hơn.

Vài bóng người in trên nền đất, mang theo mùi tanh tưởi của bùn đất, không tiếng động đi đến bên cửa sổ.

Người dẫn đầu cong ngón cái vào trong, một quả đạn sương mù liền ném vào cửa sổ, ngay khi rơi xuống đất liền phát ra tiếng vang “Xì xì” toả ra khói đặc.

Trình Hoán nín thở, gợi lên nụ cười trào phúng nhìn vào bọc nhỏ phồng lên trên giường, dùng chiếc khăn lông ướt đã chuẩn bị từ trước ấn lên mặt cô, đánh thức cô gái nhỏ đang ngủ say, cô còn đang mờ mịt, hai mắt mê ly nhấp nháy, anh nhân lúc này che miệng cô lại, bế cô lên sải bước đi ra khỏi phòng.

“Ư!”

Trình Hoán làm động tác im lặng với cô, giang hồ hiểm ác, nên để đóa kiều hoa này nhìn xem thế giới này như thế nào.

Gió từ ngoài hiên lùa vào, sương khói vừa toả ra liền bay mất, vài người từ ngoài hiên lần lượt bước vào trong, có tiếng đập đồ đạc sau đó là tiếng chửi bới.

Bọn họ cho rằng bên trong không có ai, cũng không có bất cứ đồ gì có giá trị. Một chuyến như vậy khiến bọn họ không chỉ mệt mỏi về mặt tinh thần, còn tốn mất một quả đạn sương mù.

“Anh đi đâu vậy?!”

Thấy Trình Hoán muốn rời đi, Diệp Vi Dạng bỗng dưng giữ chặt góc áo anh.

Trình Hoán nhìn chằm chằm tay cô đang kéo mình, ngón tay khẩn trương đến mức hiện lên màu xanh trắng, gần như lạnh băng giống sương tuyết.

Mà trong đôi mắt to tràn đầy nghị lực của cô, lại nhìn ra cảm xúc đang cầu xin.

Nai con vậy mà lại ỷ lại vào người thợ săn muốn gϊếŧ chết mình, ánh mắt người đàn ông bỡn cợt, tàn nhẫn kéo tay cô xuống, sau đó xông vào màn sương khói.

Diệp Vi Dạng nắm chặt cổ áo, cô đã quên việc chạy trốn, móng tay sắp bị cắn đứt cũng không hề phát giác.

Sương mù đã không còn lực sát thương, Trình Hoán thân thủ mạnh mẽ, dưới cái nhìn chăm chú của người phụ nữ, anh nhanh chóng nhảy vào giữa đám người.

Anh thích cảm giác xé rách khi bị một thứ vũ khí lạnh lẽo xuyên qua da thịt, cơ bắp và mạch máu đứt gãy sẽ kêu gào rêи ɾỉ, máu tươi phun ra nhiễm đỏ màn sương mù, lần lượt tạo ra những vết đứt tàn nhẫn trong mắt cô.

Không lâu sau, trong hành lang vang lên tiếng bước chân bình tĩnh, Trình Hoán dùng thân thể đầy máu xuất hiện trước mặt cô.

Đôi lông mày sắc bén của anh dính vài giọt máu, ngực đỏ tươi loang lổ, giống như tà thần đáp xuống nhân gian.

Cô quay mặt đi, ngay sau đó lại bị anh quay mặt lại, nâng cằm cô lên, đôi môi đỏ bị cắn đến trắng bệch.

“Biết tại sao không?”

Người đàn ông vỗ nhẹ vào cổ tay cô, nhưng cô không hiểu, còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng cô đã bị anh túm lên xe, tùy ý ném vào trong.

Xe chạy về phía trước, ánh sáng xung quanh càng ngày càng sáng hơn, đèn đường thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt người đàn ông, gương chiếu hậu nhỏ như vậy, Diệp Vi Dạng không thể nhìn tới đôi mắt của anh.

Khác với nơi vừa rồi, ở đây người đến người đi, có lẽ đây là trung tâm của khu phố này.

“Tôi không tới những nơi như thế nào.”

Người phụ nữ ăn mặc hở hang, chiếc váy bó sát người ngay cả đường viền áo ngực cũng lộ ra. Có vài tờ tiền kẹp ở trước ngực, mị thái lan tràn, rõ ràng những người này chính là kỹ nữ.

“Cô cho rằng tôi muốn chơi?”

Diệp Vi Dạng cắn môi, vành mắt bỗng dưng đỏ lên.

Trình Hoán hung hăng nắm cằm lấy cô, nheo lại đôi mắt tà mị tiến lại gần cô, ánh mắt đầy ý vị thâm trường quét qua toàn thân cô.

“Tại sao tôi phải chơi?”

“Buông tôi ra!”

Diệp Vi Dạng hất tay anh ra, đầu lưỡi Trình Hoán chống lên hàm răng, chậm rãi di chuyển.

“A......”

Theo ánh mắt Trình Hoán nhìn qua, Diệp Vi Dạng lập tức thấy sửng sốt.

Người ba ôm con gái đau khổ xin người qua đường giúp đỡ hôm qua, đang ngồi trên ghế trước cửa, anh ta uống cạn một ly rượu Cocktail rồi tán tỉnh cùng kỹ nữ, không có chút thống khổ nào.

Anh ta đặt ly xuống, trở lại cạnh xe mình, mở cốp xe ra liếc nhìn vào bên trong, cô bé mà trước đó anh ta ôm trong lòng, đang mềm mại nằm bên trong đó không hề có chút sinh khí nào.

“Các người?!”

Bóng dáng phía sau không giống bình thường, anh ta không thể quên được bộ dáng của Diệp Vi Dạng, không phải tất cả mọi người trên con đường kia đều bố thí cho người khác, anh ta vừa uống rượu vừa cười nhạo sự ngu xuẩn cô gái kia.

Trình Hoán ôm cô bé ra, ở trước mặt Diệp Vi Dạng thọc vào bụng cô bé.

“Đừng ——”

Diệp Vi Dạng muốn ngăn cản hành vi của Trình Hoán, nhưng nói được một nửa, lại thấy Trình Hoán từ trong bụng cô bé móc ra một bó cỏ khô.

Bụng cô bé rỗng tuếch, bên trong đều là cỏ khô, mang theo máu rơi đầy trên đất, đen nhánh loang lổ, trong đó còn có vài gói bột trắng.

Đứa bé trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh tàn ác của thế giới người lớn, sắn mặt Diệp Vi Dạng không có biểu cảm gì, cảm giác quỷ dị này không phải giả, cô gái nhỏ thật sự chỉ là một đứa bé đã chết.

“Anh gϊếŧ con gái của mình sao?”

Trình Hoán ném đứa bé xuống, anh không phải Bồ Tát, cũng không thương xót ai, cho nên họng súng dừng trên huyệt thái dương của người đàn ông, cũng chỉ là chút bồi thường chu cuộc chém gϊếŧ vừa rồi của mình mà thôi.

“Piu!”

Xuyên qua ống giảm thanh tiếng súng bị chặn lại, khi Diệp Vi Dạng phục hồi lại tinh thần thì đã trở lại trên xe.

Trình Hoán lau họng súng dính máu, mùi thịt cháy thật khiến người ta buồn nôn, anh mặt mày ngả ngớn mà nhìn cô.

“Kẻ lừa đảo thật nhiều.”

Bàn tay chà lau súng dừng lại, khoé môi cong lên một nụ cười.

“Cô đang nói bóng gió tôi.”

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình ra chương sớm và hoàn truyện nha