Chương 12: Thú vui bệnh hoạn cấp bách cần được thỏa mãn, anh đẩy ngã cơ thể nhỏ bé của người phụ nữ, hung ác mà hôn lên cổ cô

Trên lông mày của cô gái có thể thấy được nỗi thống khổ, cô đau lòng như vậy khiến người đàn ông rất thích thú, anh rất thích thú khi thấy con mồi của mình bị tra tấn.

Căn phòng trước đó không thể ở lại nữa, người đàn ông ôm lấy cổ người phụ nữ ra vẻ thân mật, giống như đôi yêu nhau bình thường, súng trong tay lại không hề rời khỏi eo cô.

Đầu lưỡi của người đàn ông chống lên hàm dưới, ánh mắt phóng đãng nhìn như lơ đãng đảo quanh. Mà vẻ mặt của người phụ nữ không chút tình nguyện, giữa mày cô nhăn lại càng sâu, càng thêm kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ muốn hôn cô của người đàn ông.

Khu phố này rất phức tạp, rất nhiều sát thủ vì để ẩn nấp hành tung sẽ cố ý tìm những nơi kín đáo để ở.

Trình Hoán còn có một căn nhà ở chỗ này, anh ôm Diệp Vi Dạng đi vào đầu hẻm, lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

“A!”

Diệp Vi Dạng bỗng nhiên bị anh ấn lên trên tường, nụ hôn có tính xâm lược của anh dồn cô vào chỗ tối.

Không khí trong miệng cô đều bị đoạt lấy, giống như một con cá bị sóng biển đánh dạt vào bờ, liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không thể chống lại vận mệnh.

“Đừng nhúc nhích.”

Trình Hoán cắn môi cô, ngang ngược vô lý mà giam cầm cô ở giữa cánh tay.

Cánh tay thô tráng, mạch máu rõ ràng, hàm răng sắc nhọn của anh cắn đau cô.

Người đàn ông vừa rồi cuối cùng cũng đi qua, là sát thủ Lôi anh từng thuê.

Lôi đi đi vài bước rồi dừng lại cách họ vài bước, theo thói quen nghịch nghịch khuyên tai. Trình Hoán xoay người trốn vào chỗ rẽ vào lúc anh ta xoay người lại, con ngõ nhỏ đã trống không.

Cặp đôi hôn nhau vừa rồi, cô gái có mái tóc đen nhanh như thác nước, ánh đèn chiếc xuống đỉnh đầu cô giống nưh vòng nguyệt quế.

Anh ta đột nhiên nhớ ra cô là ai, im lặng theo đuôi bọn họ.

Cuối con ngõ nhỏ, cô gái với khuôn mặt trong sáng, cô đi một mình, nghe được động tĩnh liền quay đầu lại, không ngừng nháy mắt với anh ta.

Nhưng đã muộn, cổ anh ta đã bị một sợi dây thép quấn lấy, sợi dây rỉ sét toả ra mùi khó chịu không thể phân được với mùi máu, đây là một điềm xấu, anh ta quỳ trên mặt đất, một đôi mắt hung ác nham hiểm liếc nhìn ra phía sau.

“Đừng gϊếŧ tôi, trên đường có lệnh truy kích anh, tôi không thể không làm.”

Lệnh truy kích trong giang hồ, Trình Hoán thả lỏng sợi dây sắt, điều này nằm trong dự tính của anh.

Ai kêu anh bắt cóc tiểu thư Diệp gia.

Dư quang của anh nhìn thấy Diệp Vi Dạng đang di chuyển sang một bên, tiểu nha đầu này không lúc nào không nghĩ đến việc chạy trốn.

Anh vung tay lên, một con dao nhỏ bay nhanh đến, chặt đứt đường thoát của cô.

Một con dao đâm vào vách tường trước mắt Diệp Vi Dạng, cô nuốt nuốt nước miếng, giả vờ bình tĩnh trừng mắt nhìn anh.

Cũng chính lúc này, Trình Hoán bỗng từ bỏ ý muốn gϊếŧ người, phá lệ buông người trong tay ra.

Lôi lập tức chạy đi, Trình Hoán biết anh ta muốn làm gì, sợ là ngay cả Lôi cũng không biết tại sao anh lại buông tha anh ta.

“Buông tôi ra, tôi sẽ tự đi!”

Con mèo nhỏ giương ra hàm răng sắc nhọn, hung hăng cắn lên cánh tay anh.

Đêm nay Diệp Vi Dạng đã chịu đủ rồi, cô bị ném tới ném lui còn bị dâʍ ɭσạи, Trình Hoán là người đầu tiên dám bất kính với mình.

“Tiểu nha đầu, tìm chết sao?”

Người đàn ông nhéo miệng cô, không chút thương hương tiếc ngọc nào, dùng một kích để cô bình tĩnh lại.

Anh ngang ngược khiêng cô lên, giống như ném đồ vật mà ném cô trên thảm.

Cô gái nhỏ không hề có sức chiến đấu, giương nanh múa vuốt với anh, nếu cô không phải con gái của Diệp Cảnh Đình, anh thật sự muốn lập tức bóp chết cô.

-

Ánh sáng mạnh mẽ đánh thức giai nhân đang ngủ say, trong nháy mắt đập vào mắt khiến cô chảy ra nước mắt.

Bên ngoài dường như rất hỗn loạn, rất nhiều người đi qua đi lại trong ngõ nhỏ, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, đôi mắt mông lung buồn ngủ lập tức tràn đầy tia hy vọng.

Là người của Diệp gia, cô một phút cũng không muốn ở cùng với người đàn ông điên rồ kia nữa.

“Muốn bọn họ cứu cô?”

Trình Hoán hôn lên cổ cô, chiếc điện thoại kiểu cũ trong tay xoay một vòng, ngữ khí âm lãnh, từng chút một dập tắt hy vọng của cô.

“Phanh!!”

Ở nơi xa đột nhiên dâng lên một đám mây hình nấm, tiếng vang đủ để chấn động đến đau màng nhĩ.

Diệp Vi Dạng đồng tử co rút, cô muốn nhìn ra ngoài, lại vô tình bị kéo lại.

“Diệp Cảnh Đình nhất định sẽ tìm đến con gái, cô đoán xem vừa rồi có đủ nổ chết ông ta không?”

Lời nói được phát ra từ kẽ răng, anh cúi đầu thấy trên mặt cô đã lã chã nước mắt.

Vẻ quyến rũ của hoa lê trong cơn mưa không thể lay động ý chí sắt đá, người đàn ông mỉm cười tà mị, nhẹ nhàng cắn vành tai cô mυ"ŧ vào, một trận tê dại giống như dòng điện xâm chiếm huyết quản của cô.

“Tôi không đi, anh đừng để bom nổ nữa.”

Giọng nói nhỏ bé đến mức không thể phát hiện được, cô cắn môi ngồi dưới đất ôm hai chân, trong tiếng người ngoài cửa sổ rõ ràng có anh trai cô, nhưng cô lại không dám lên tiếng gọi anh ấy tới cứu mình.

Trình Hoán cũng nghe thấy Diệp Tu đang nói chuyện, du͙© vọиɠ trả thù vào lúc này lại càng thêm mãnh liệt, thú vui bệnh hoạn cấp bách cần được thỏa mãn, anh đẩy ngã cơ thể nhỏ bé của người phụ nữ, hung ác mà hôn lên cổ cô.

“Ư......”

Ngực nhũ bị lòng bàn tay mạnh mẽ nắm giữ, giọng nói của Diệp Tu càng gần anh càng hôn đến si cuồng, Diệp Vi Dạng không cảm nhận được chút kɧoáı ©ảʍ nào, chỉ cảm thấy đau lòng khi sắp bị cướp đoạt sự trong trắng.

“Diệp Vi Dạng?”

“Cái gì?”

Diệp Vi Dạng theo bản năng trả lời anh, người đàn ông trước mắt trong hơi nước có vẻ không chân thật, ngũ quan của anh bị ngăn cách bởi nước mắt, mà tầng nước mắt này là rào chắn của cô, chỉ cần không rơi xuống, cô sẽ vĩnh viễn có thể không cần đối diện với ánh mắt tà ác đỏ ngầu của anh.

“Tôi muốn cho cô xem vài điều thú vị.”

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình ra chương sớm và hoàn truyện nha