Chương 10: Chỉ cần hơi dùng sức một chút, lại đâm sâu một chút nữa, là anh có thể chiếm lấy thân hình hoàn mỹ này ( hơi H )

Diệp Vi Dạng nhắm chặt mắt lại, cô chỉ mới mười chín tuổi, hơn hai mươi năm trước đã xảy ra quá nhiều chuyện, bậc cha chú từng nhắc tới, nhưng cô không biết là chuyện nào.

Cô chưa từng oán hận ba cô, nếu không phải ông tàn nhẫn, sao cô có thể giữ được sự trong sáng thuần khiết này.

Diệp gia gây thù chuốc oán khắp nơi, nếu đây là báo ứng, vậy thì cô chấp nhận.

Nhưng Trình Hoán lại buông cô ra, một lát sau sự áp bách của nòng súng cũng biến mất.

Đôi mắt ẩn sau tóc mái đang trốn tránh, người đàn ông chưa từng bắn trượt mục tiêu, biểu tình lại có chút xa xôi cô đơn hơn so với con mồi.

Anh trần trụi bước xuống giường, cơ bắp đều thấm mồ hôi, dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh nghênh ngang ngồi xuống sô pha châm điếu thuốc.

“Diệp Vi Dạng, cô vẫn còn có ích, đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi.”

Anh nhìn vậy dâng trào giữa háng mình, du͙© vọиɠ của người đàn ông sắp không ngăn chặn được.

“Lại có một lần nữa, tôi sẽ thao cô.”

Trình Hoán không chỉ là một sát thủ giỏi, còn là một diễn viên tài ba.

Thô bỉ lại táo bạo, không chút nhượng bộ nào, ác liệt cưỡng bách và đoạt lấy mới là anh, khác xa so với khí chất phúc hậu và vô hại khi lần đầu gặp nhau.

Lời uy hϊếp này hiệu quả hơn nhiều so với gϊếŧ cô, Diệp Vi Dạng thành thật hưn rất nhiều, cô quấn vào trong chăn, Trình Hoán nhìn ra ngoài cửa một lúc, rồi nằm xuống sau lưng Diệp Vi Dạng.

Không có bức màn, mặc dù cửa sổ rất nhỏ, Diệp Vi Dạng vẫn bị ánh sáng đánh thức. Cô ngủ một giấc nhẹ nhàng, nhất thời không nhớ tới tình cảnh của mình, trực tiếp xuống giường đi vào phòng tắm.

“Bụp ——”

Cô va phải một bức tường cứng rắn lại ấm áp, Trình Hoán cụp mi lạnh lùng mà nhìn cô, vết máu chưa rửa sạch trên tay in vào lòng bàn tay anh, làm đôi tay này càng thêm tang thương.

Trên bàn có bánh mì, Diệp Vi Dạng yên lặng đi súc miệng, Trình Hoán tùy ý đưa cho cô một miếng.

Nước chảy mây trôi, Diệp Vi Dạng hiểu được sự thức thời, cửa sổ được gia cố không thể khiến cô từ bỏ, lại lần nữa nghĩ cách chạy trốn.

Người phụ nữ cố gắng dùng chăn bọc lấy mình, cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, quần áo tối qua đã bị anh xé nát rồi.

Ngay khi cô đang cắn bánh mì, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái túi, cô lôi đồ vật bên trong ra, thì ra là một chiếc váy trắng.

Trình Hoán thong thả nâng mí mắt lên, ánh mắt lạnh lùng.

“Đừng nghĩ đến việc chạy trốn.”

Diệp Vi Dạng ngoan ngoãn mặc quần áo vào, đôi chân trắng nõn như không có thật. Trình Hoán liếc nhìn làn da ngọc ngà của cô, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Cô co ro trên giường không dám nhìn, hôm qua Trình Hoán hai lần mất khống chế, người đàn ông này có khả năng sẽ xâm phạm mình.

Anh đi vào phòng tắm, nước lạnh rơi trên mặt đất, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra là đi tắm.

Tiếng nước hình như có tác dụng thôi miên, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Người phụ nữ ngã xuống giường, người đàn ông vừa tắm xong đi ra từ phòng tắm, một nửa khuôn mặt góc cạnh khuất trong bóng tối, anh nhấp môi cởi bỏ váy của cô.

Thân thể trắng tinh, ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống, bụi bặm bay khắp nơi.

Người đàn ông nắm lấy nơi đẫy đà mà xoa bóp, đáy mắt bình tĩnh dần dần trở nên tối sầm.

Bánh mì có thêm chút gia vị, cũng đủ làm cô hôn mê.

Đầṳ ѵú đứng thẳng lên, anh ngậm lấy mà liếʍ mυ"ŧ, côn ŧᏂịŧ giữa háng bắt đầu nhô lên, chậm rãi bành trướng thành thứ gì đó dữ tợn như cánh tay người phụ nữ.

Xanh tím đan xen, mạch máu đột nhiên không ngừng nhảy lên, qυყ đầυ to tròn căng mộng giống như trái chín.

Trình Hoán chưa từng để ý đến chuyện nam nữ, nhưng ở phương diện này đàn ông giống như không thầy dạy cũng hiểu.

Anh tách chân cô gái ra, lộ ra nơi riêng tư giữa hai chân của thiếu nữ.

Phấn nộn giống như màu mật đào, trên hai mảnh hoa môi đầy đặn tươi ngon khảm một viên hạt châu nhỏ.

Anh đỡ dươиɠ ѵậŧ đâm lên trước, động tác có chút mới lạ, cuộc sống rắc rối nhiều năm, khiến anh không có sở thích như người đàn ông bình thường, thậm chí còn bối rối không biết mình đang ấn vào nơi nào.

“Ưʍ......”

Qυყ đầυ của anh cắm sâu vào hai mảnh hoa môi, theo tiếng hô hấp của người phụ nữ, chúng run rẩy bao vây lấy anh.

Anh nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, ở khe huyệt ra ra vào vào.

Cảm giác tê ngứa khiến anh siết chặt nắm tay, cơ bắp trên cánh tay banh ra như những đường gân.

Ấm áp cùng mềm mại đồng thời đánh úp tới, anh bỗng chốc cúi đầu ngậm lấy vυ" của cô, há to miệng nhấm nháp nhũ thịt, dùng răng cắn lên đầṳ ѵú, phi thường khô nóng, gân xanh trên trán bạo khởi.

Chỉ cần hơi dùng sức một chút, lại đâm sâu một chút nữa, là anh có thể chiếm lấy thân hình hoàn mỹ này.

Dù cô có rực rỡ tới đâu, sau này cũng chỉ có thể nở rộ vì mình.

“Đinh ——”

Điện thoại di động của ai đó vang lên trong ngõ nhỏ, thế nhưng lại khiến anh giống như chú chim sợ cành cong mà nhảy ra, qυყ đầυ lấp lánh lắc lư rồi chảy ra một sợi chỉ bạc.

Người thanh tỉnh chỉ có một mình anh, không ai biết anh đang làm gì.

Nhưng anh là một tên tặc, còn là hái hoa tặc, một tên sở khanh đáng khinh thường, đây thật sự là ước muốn ban đầu của anh sao?

Diệp Vi Dạng uống thuốc mê rồi ngủ ngon lành, khuôn mặt thanh thuần lông mi khẽ rung lên.

Trình Hoán say mê hôn môi cô, năng lực học hỏi và khai phá của anh cực kỳ tốt, không đến vài lần, anh đã có thể thuần thục chà đạp hai mảnh non mềm.

Không bao lâu, cánh môi của cô dưới sự nghiền nát của anh mà trở nên đỏ tươi, sự kìm nén hơn hai mươi năm đều phát tiết trong môi răng, du͙© vọиɠ đánh úp lại, anh mυ"ŧ lấy đầu lưỡi cô đưa vào trong miệng mình, đến khi mồ hôi đầm đìa mới ghé vào trên người cô.

Bình tĩnh lại một lúc sau, anh mặc quần áo của cô vào, tiêu hủy tất cả dấu vết và giả vờ như chưa từng phát sinh chuyện gì.---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình ra chương sớm và hoàn truyện nha