Chương 9: Dục vọn* tra tấn cô không còn sót lại chút gì, nhưng anh không muốn gọi đó là thương xót

Thật sự rất chán ghét, tiểu nha đầu được nuông chiều từ bé.

“Ưʍ......”

Khuôn mặt Diệp Vi Dạng tái nhợt, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng nửa người trên của cô, vết đỏ trên gò má của cô đã tiêu tan, cô trắng đến đáng thương.

Đàn ông được làm bằng sắt thép, nhưng rõ ràng Diệp Vi Dạng không rắn chắc bằng anh, còn so với người bình thường thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Nếu hiện tại cô có chuyện gì, vậy kế hoạch kế tiếp của anh sẽ không thể tiến hành.

Khẽ hừ nhẹ một tiếng, cánh tay dài của anh mở ra, kéo lấy chiếc chăn đã lâu không mở ra đắp lên cho cô.

Cô gái ở trong mộng không biết nặng nhẹ, liều mạng dựa vào trên người chiếc bếp lò, Trình Hoán phiền muốn chết, bóp chặt cổ cô lời lẽ nghiêm khắc khiển trách.

“Cô lại dựa vào tôi, tôi liền gϊếŧ cô.”

Diệp Vi Dạng đột nhiên bừng tỉnh, nơi này không phải phòng ngủ của cô, mà là địa bàn của Trình Hoán.

Lẫn lộn giữa thực và mơ, cô đỡ lấy cái đầu choáng váng, nhích sang một bên.

Đáng thương giống như chú chó nhỏ bị vứt bỏ.

Cô nghe thấy động tĩnh phía sau, đệm nhẹ đi, người đàn ông mặc lại quần áo xong đi ra ngoài.

Trên tay cô đã không còn xiềng xích, ánh trăng ngoài cửa sổ càng thêm hấp dẫn cô.

Cô mặc thêm áo khoác, thử đẩy đẩy cửa sổ, vậy mà có thể mở ra.

Cảm giác được tự do so với bất cứ điều gì đều tốt hơn, thân thể mảnh khảnh của cô chui ra khỏi cửa sổ, khoảnh khắc rơi xuống đất, cô thấy rõ mọi thứ xung quanh, ánh mắt vui sướиɠ bị sự rách nát làm cho vụt tắt, cô quấn chặt quần áo dựa vào tường.

Diệp Vi Dạng chưa từng nghĩ tới Las Vegas sẽ có một nơi như vậy, giống như một thế giới khác, trong không khí bay đầy mùi rác rưởi, những người vô gia cư cùng người say rượu ở đầu đường cũng đi đến nơi này.

Người ăn xin tóc trắng xoá khiến Diệp Vi Dạng nổi lên lòng trắc ẩn, trong túi cô còn một ít tiền, tất cả đều lấy ra để vào cái bát trước mặt ông lão.

Những tờ tiền thu hút mọi ánh nhìn, cô gái hồn nhiên không nhận ra điều đó.

Một người cha ôm con gái nhỏ tuổi vào lòng, anh ta nôn nóng dừng từng chiếc xe đi ngang qua, cầu xin chủ xe có thể đưa con gái anh ta đến bệnh viện, nhưng không có một chiếc xe nào dừng lại.

“Tại sao anh không gọi xe cứu thương?”

Cô bé trong lòng người đàn ông nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái xanh.

“Tiểu thư, cô có biết gọi xe cứu thương mất bao nhiêu tiền không?”

Người cha trẻ tuổi gần như vỡ oà khóc nức nở, Diệp Vi Dạng muốn sờ mặt cô bé, nhưng người đàn ông lại nghiêng người tránh đi.

“Cái này cho anh, anh đi gọi xe cấp cứu cho con bé đi.”

Chiếc vòng tay xanh xỉ đặt trong tay người đàn ông, anh ta liên tục nói cảm ơn, ôm con gái biến mất ở giao lộ.

Bầu không khí thay đổi một cách vi diệu, tên say rượu dừng lại nôn mửa, tốp năm tốp ba người qua đường thả chậm bước chân, ánh mắt mọi người đều ngừng trên người cô.

Diệp Vi Dạng bỗng cảm thấy sợ hãi, cô bước nhanh hơn rời khỏi con phố này, nhưng bóng đen phía sau cô cũng dần dần đi nhanh hơn.

“A!”

Bóng đen giơ tay lên, cô che đầu ngồi xuống mặt đất.

Vài giây sau, tiếng súng trong dự đoán cũng không vang lên, ngược lại người vừa rồi đi theo cô đột nhiên dừng lại, thân mình lắc lư vài cái rồi ngã xuống đất.

Có một con dao cắm vào phía sau lưng anh ta, sạch sẽ lưu loát cắt đứt sinh mạng.

“Gì vậy, anh là ai?”

Ở góc phố bên kia, một bóng dáng dần dần kéo dài, Trình Hoán dựa vào ven tường, đèn đường ấm áp, chiếu lên ngũ quan anh tuấn thập phần thích ý cùng lười biếng.

Nhưng đây chỉ là biểu hiện giả dối, anh cúi đầu lập tức lao tới trước mặt Diệp Vi Dạng, nâng thân thể cô gái lên, nghiền nát lòng thương xót của cô thành từng mảnh hoà cùng cát bụi.

“Chạy?”

Thân thể cô bị khiêng lên vai, cô một lần nữa quay trở lại căn phòng nhỏ, thân thể nằm trên giường, người đàn ông kéo quần áo cô xuống, nhìn cô bằng ánh mắt muốn phun ra lửa.

Anh không mặc áo, lộ ra phần thân trên tinh tráng khiến người ta sợ hãi.

Lần đó ở cửa phòng ngủ của anh, cô đã từng thấy qua, trên người anh đầy những vết sẹo, cùng với hình xăm tà ác trên ngực càng tăng thêm tính bạo ngược dữ tợn.

“Trình Hoán, tại sao?”

Diệp Vi Dạng trợn tròn mắt, nước mắt đều rơi trên giường.

Diệp gia đối xử với anh rất tốt, cô nghĩ không ra lý do anh lại phản bội.

“Ba tôi đối với anh không tốt sao? Ông ấy còn nói sẽ ——”

“Diệp Vi Dạng.”

Anh bóp chặt cổ cô, khiến cô gái mở miệng, ngón tay nắm lấy khăn trải giường để lại vài dấu vết thống khổ.

“Đừng để tôi ngay lập tức gϊếŧ cô.”

Trình Hoán đột nhiên buông tay ra, khi cô đang liều mạng thở dốc liền lật người lại, thân thể trần trụi của cô nhìn không sót thứ gì, khiến làn da trắng sáng đỏ ửng.

Đôi mắt anh dần tối sầm, ánh mắt xâm nhập, Diệp Vi Dạng không dám cử động, hơi thở dồn dập làm bộ ngực càng thêm cao ngất.

Trình Hoán giơ tay, trong tay liền có thêm một con dao.

Vẻ mặt anh tà ác, mũi dao thong thả di chuyển trên người cô, từ gương mặt cho đến bụng nhỏ, ánh mắt cô cũng nhìn theo con dao nhỏ, tim đập sắp nhảy ra ngoài.

“Ông ta đáng chết.”

“Nhưng, có liên quan gì đến tôi?”

“Ông ta thiếu tôi hai mạng người, khiến tôi lang bạt khắp nơi hơn hai mươi năm, sống giống như một con chó hoang.”

Dục hoả trong mắt Trình Hoán càng ngày càng mãnh liệt, anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, tách hai đùi cô ra, hôn lên đôi môi muốn kêu lên của cô.

Nụ hôn xâm lược, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn cực nóng của anh để ở giữa hai chân, Diệp Vi Dạng sợ tới mức chảy nước mắt, cắn vào miệng anh.

Người đàn ông không hề quan tâm, mang theo máu tiếp tục hôn cô.

Hai chân bị tách ra đè ở bên người, thân thể Diệp Vi Dạng rất mềm mại, tư thế này xấu hổ lại ái muội, du͙© vọиɠ đàn ông đang dần tăng cao, khi cô che chở trước ngực, lại sờ đến làn da trần trụi của anh.

“Ô!”

Vết nhô lởm chởm trong tay cô là vết sẹo của anh, cánh tay với khối cơ bắp cứng rắn mạnh mẽ hoàn hoàn bao vây giam cầm thân thể nhỏ bé của cô, xúc cảm khác thường dưới thân hấp dẫn cô nhìn xuống, quần ở giữa hai chân anh bị căng ra thành một bọc rất lớn.

Cách một lớp vải mỏng, có thể cảm nhận được hình dáng và đường gân sắc nét trên đó, lưng Diệp Vi Dạng như bị kim chích, cánh tay người đàn ông lại càng ngày càng siết chặt.

“Tôi có thể bảo ba tôi......”

“Bồi thường cho tôi? Cô có biết, tất cả mọi thứ của cô vốn dĩ nên thuộc về tôi.”

Nước mắt cọ đến trên mặt Trình Hoán, ánh mắt đen nhánh xuyên thấu qua kẽ hở nhìn thấy sự kinh hoảng bi thương của cô.

“Đừng nhìn tôi như vậy.”

Du͙© vọиɠ tra tấn cô không còn sót lại chút gì, nhưng anh không muốn gọi đó là thương xót.

Không thể kiểm soát chính mình khiến Trình Hoán thẹn quá hoá giận, anh cầm lấy súng nhắm ngay vào thái dương của cô, dứt khoát lưu loát đẩy chốt bảo hiểm ra.

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình ra chương sớm và hoàn truyện nha