Chương 5: Cún con của cô

Nhưng cuối cùng Giang Ý Miên vẫn trả lời cho có lệ rồi bỏ qua.

Rốt cuộc trên thế giới này, không thiếu nhất chính là người được chọn.

Nhiều liền chán.

Đạo lý này không ai hiểu hơn được bằng cô.

Ngày đó cô cự tuyệt Yến Thành, nhưng lại đáp ứng đi chơi với lớp trưởng.

Nam sinh trung học, vẫn là một độ tuổi ngây ngô và nhiệt huyết, cùng với bạn nữ nào đó mà mình đi thích đi xem một bộ phim, liền cảm thấy có khả năng ở bên nhau. Cậu ta mỗi ngày lại nhắn một cái tin chúc ngủ ngon, đi ngang qua lớp thì để ở bàn học món ăn vặt, tặng rất nhiều đồ vật để trong ngăn bàn, đều rất vụng về.

Không được bao lâu thì Giang Ý Miên lại bắt đầu thấy chán ghét.

Ngày đó bạn tốt hỏi cô, tại sao cậu thả thính lâu như vậy nhưng vẫn chưa ở bên nhau?

Cô cười cười, không giải thích.

Chỉ là một ngày nọ ở nhà ăn ngẫu nhiên gặp được, Giang Ý Miên hất cằm, bạn tốt theo phương hướng của cô quay đầu lại nhìn, người đáng thương trong miệng cô ấy là lớp trưởng nay đã thay đổi mục tiêu, bắt đầu theo đuổi nữ sinh khác.

Cho nên bạn nói xem, có cái gì đáng giá đâu.

Những chuyện này làm Giang Ý Miên đều có chút phản cảm, hơn nữa việc học cuối cấp bận rộn, cô khó mà có được khoảng thời gian an nhàn.

Hiện tại nhàn tới mức anh trai bận học đại học cuối tuần về nhà thấy cô đang ở nhà, kinh ngạc hỏi sao không đi ra ngoài hẹn hò.

"Gần đây đang độc thân." Cô bắt chéo chân trên sô pha cắn hạt dưa.

Giang Ý Văn vội vàng đi ra cửa mặc kệ cô, trong miệng không quên nhắc nhở câu muôn thủa:

" Vậy là đúng rồi...học tập cho tốt..."

Di động đột nhiên vang lên một tiếng.

Giang Ý Miên nhìn thoáng qua, một nam sinh mà cô không nhớ rõ mặt, không nhớ đã quen như thế nào, anh ta hỏi cô có muốn ra ngoài chơi không.

Tầm mắt cô dừng lại tự hỏi có nên ra khỏi cửa hay không.

Mà cái tên nam sinh này và Yến Thành có nét rất giống nhau.

Lần trước cô nhắn tin báo bận, đem vấn đề đυ.c nước béo cò cùng anh quăng đi, anh không nhắn thêm tin nào nữa.

Chậc.

Lòng tự trọng rất cao

Không khỏi nhớ lại lần đó lúc sau anh hồng đôi mắt, lúc giúp cô lau dọn âm thanh xin lỗi như sắp khóc tới nơi.

Giang Ý Miên đặt lại túi hạt dưa lên trên bàn.

"Anh, anh đi đâu thế?"

"Cho em theo với".

***

Bên ngoài mặt trời chói chang chiếu xuống, trái ngược hoàn toàn với bên trong tiệm nét tối tăm sương khói lượn lờ.

Giang Ý Miên đẩy cửa ra, đã bị hun sặc một ngụm.

Anh trai nhìn cô cười nhạo nói:" Không thể ngồi đây thì xuống lầu mà chơi đập chuột đất kìa".

Giang Ý Miên lườm anh, đi theo sau tò mò hỏi:

"Anh hẹn ai chơi đấy?"

"Bạn cùng phòng đại học."

Nếu hỏi trực tiếp thì quá rõ ràng.

"ừm ... đều ở đây?"

"Đều ở đây." Anh trai không hề phát hiện:

"Cuối tuần mọi người đều không có việc gì, không phải nên ra ngoài chơi game à?"

"Ừm"

Giang Ý Văn lại hỏi: "Ngồi khu toàn người hút thuốc có được không?"

"Cái này thì có vấn đề gì?"

Anh không kiên nhẫn, "Ngửi được mùi thuốc với hút thuốc khác nhau à?"

"..."

Tìm được chỗ ngồi, Giang Ý Văn kéo ghế dựa ra bảo cô ngồi xuống, sau đó mình ngồi vào máy bên cạnh.

Phòng của anh trai cô có bốn người, nhưng hiện tại còn thiếu anh, hai người kia ngồi ở đối diện. Nhìn thấy người tới ngẩng đầu lên chào hỏi, đôi mắt chạm phải Giang Ý Văn sửng sốt.

"Đây là em gái tôi, lần trước sinh nhật A Bắc đã gặp rồi".

"Đúng rồi——"

"Chào em gái..chào em"

Giang Ý Miên rất quen với cảnh tượng này, vung tay chào bọn họ.

Trò chơi vừa mới mở ra, mấy đại gia cũng chẳng quan tâm tới cô nữa. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống bắt đầu tự hỏi bây giờ nên làm gì nhỉ.

Một bên nghĩ, đôi mắt bắt đầu biến chuyển, đang tìm người.

Thật sự đã tới hết sao.

Cún con của cô đâu?