Chương 46: Ga giường ướt rồi

Âm thanh va chạm bạch bạch quá lớn, lớn đến mức hai tai của Giang Ý Miên ù ù rung động.

Anh vừa nói, theo động tác người bên trên, chiếc giường cũng vang lên tiếng kẽo kẹt rõ ràng, rót vào lỗ tai cô, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ. Anh ở trên, khuôn ngực rắn chắc đè nặng vào phần lưng thấm ra mồ hôi trơn trượt, cây thịt dưới thân đỉnh vào bên trong ướŧ áŧ, kéo ra mật dịch, chảy dọc theo bắp đùi xuống ga giường.

"Ga giường ướt rồi..."

Anh nói nhỏ tới mức như chỉ thổi vào không khí, nếu không phải mặt đang đặt ở bên tai cô, cơ hồ không thể nghe rõ. Nhưng chính như vậy, âm thanh vờn quanh bốn phía, cùng với hơi thở nóng bỏng hỗn loạn, chọc cho Giang Ý Muên không ngừng ngâm nga. Đầu lưỡi Yến Thành liếʍ cô, cắn vào cần cổ mềm mại, dùng hàm răng nhẹ nhàng nhấp nháp.

Cánh tay dài duỗi thẳng, nắm chặt lấy bàn tay đang nắm vào gối của cô, bàn tay dày rộng bao bọc toàn bộ, tách những ngón tay ra nắm vào, mười ngón tay đan vào nhau.

Âm thanh thì nhỏ nhẹ, nhưng dưới thân động tác lại dã man.

Hai bên trứng theo tần suất của động tác thọc vào rút ra, đánh vào khe mông phiếm hồng, nguyên cây gậy thịt đi vào hoàn toàn rồi lại rút ra, bắt nạt Giang Ý Miên khóc đến nước mắt lưng tròng, cô lấy lòng muốn dùng lời nói xin tha.

"A a anh bỏ đi..."

"Đừng vào sâu như vậy... Muốn đi tiểu... A a..."

"Ô ô ô ô anh à đau đau ... đừng..."

Một lúc lâu sau trên đầu mới truyền tới tiếng kêu rên, Yến Thành chôn ở trong cơ thể của cô, mặt giấu sau hõm vai, trái tim vẫn đang nhảy lên gầm rú làm người mặt đỏ tai hồng.

Anh hít sâu một hơi, mới chậm rãi từ kɧoáı ©ảʍ vừa mới bắn xong phục hồi trở lại.

Lột chiếc áo mưa ra ném vào thùng rác, Giang Ý Miên đang ghé vào trên giường, chỉ cảm thấy hai chân như muốn rời ra. Giống như người sói mạnh mẽ biến thân lúc trăng tròn, lúc trăng đã khuất thì biến thành một con thú không có lực công kích, ôm ấp cô nhẹ giọng nói xin lỗi. Mỗi lần đều ngoan ngoãn như vậy, rồi mỗi lần đều không biết hối cải.

Giang Ý Miên đối với anh không có biện pháp, chỉ lười biếng nằm ăn vạ trên giường, để anh tùy ý lấy khăn ướt giúp mình lau khô.

"Chảy thật nhiều."

Cô đã sớm miễn dịch với lời nói vô tri ngây thơ này, thậm trí còn mặt dày đùa giỡn lại anh.

"Đấy là tại anh làm." Cô gái nhỏ có ý xấu sờ vào huyệt nhỏ của mình, vẫn ướŧ áŧ còn sưng, nhìn như trái dâu tây màu đỏ:"Ga trải giường của em đều ướt". Đúng như dự đoán, chàng trai mặt đỏ lên.

Lúc làm xong Giang Ý Miên thật sự đã không còn sức, thầy giáo lớp bổ túc còn cho bao nhiêu bài tập, sức xuống giường còn chẳng có, huống chi là động não.

Yến Thành ngồi ở mép giường, do dự hơi hé miệng, hỏi cô có đói bụng không?

Cô như nghĩ tới gì đó, buồn cười nói:"Em phát hiện anh rất thích hỏi vấn đề này".

Từ lúc bắt đầu đã hỏi, đi thuê phòng cũng hỏi, gọi điện hay nhắn tin cũng hỏi, ngày thường hẹn hò cũng dẫn cô đi ăn nhiều loại đồ ăn ngon.

Anh thất thố: "Anh sợ em bị đói.."

"Vừa rồi tiêu hao sức lực, em lại đang tuổi dậy thì, nếu đói bụng ngủ sẽ không tốt lắm".

Giang Ý Miên rất ít khi ở nhà ăn cơm, căn bản cũng không biết trong tủ lạnh có những gì. Người một chút cũng chẳng muốn động, vì thế nói đùa:

"Vậy anh xuống nấu cơm cho em hả?"

Thân thể cô gái trần trụi, bị chăn vây lấy, chỉ lộ ra bả vai với xương quai xanh xinh đẹp trắng nõn, mái tóc hỗn độn xõa xuống, tăng thêm vài phần gợi cảm.

Vẻ tươi cười thật câu người, đôi mắt ướŧ áŧ, đồng tử trong veo.

"Sau đó mang lên cho em, được không?"