Chương 45: Bảo bối, giường có tiếng vang.

Phòng ở đều có hơi thở của chủ nhà, đồ vật thuộc về người nào đó, sẽ chứa hương vị chủ nhân của chúng. Tựa như giường của Giang Ý Miên, từ gối đầu tới chăn, thậm chí toàn bộ căn phòng đều có hương thơm nhàn nhạt, cũng không khác hương vị độc đáo trên người cô.

Yến Thành chỉ cảm thấy đầu có chút đình trệ. Giang Ý Miên đẩy ngã anh lên giữa giường, dạng hai chân ngồi lên eo, duỗi tay mở cúc áo sơ mi của anh. Không biết vì thể hàn hay không, bàn tay cô luôn lạnh lẽo, chạm vào da thịt khiến anh rùng mình.

Cô rất xấu xa, lột áo anh ra liền dùng ngón tay sờ vẽ khoanh vòng quanh quanh đầṳ ѵú nhè nhẹ, lưu luyến phía trên núm ti hồng hồng phấn nộn ấn ấn, làm cho Yến Thành tâm sinh lý đều trở lên ngứa ngáy.

"Nơi này của anh trai là màu hồng này, thật là thần kỳ".

Lúc cô nói thô tục luôn miệng không dứt, có khi lớn mật nói trắng ra, có khi mịt mờ đầy sắc tình. Nhưng tác dụng của chúng đều giống nhau, Yến Thành nghe nửa câu đã cảm thấy cả người khô nóng, dưới thân nổi lửa.

Tùy ý cô ở phía trên hết sờ lại liếʍ, anh lắc mông cầu xin:

"Bảo bối, giúp anh cởϊ qυầи..."

Giang Ý Miên yêu nhất chính là bộ dạng đáng thương xin tha này, hốc mắt anh phiếm hồng cùng thanh âm nghẹn ngào, sao cô có thể làm anh khó chịu đây?, cho nên không chút do dự cởi bỏ dây lưng, bàn tay nhỏ chui vào bên trong, bị cự vật cực nóng kia hun một chút.

Cô bắt đầu xoa nắn từ trên xuống dưới, vuốt lên gân xanh trên bề mặt, hình dạng đẹp đẽ cùng kích cỡ cực đại, cái miệng nhỏ phía trên sẽ òm ọp chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

"Anh thật tốt." Hai bầu vυ" của người phía trên áp xuống dưới, lúc vào cửa đã sớm cởi đồ lót vứt đi đâu rồi, chỉ còn hai viên anh đào đang đứng thẳng cọ cọ vào anh, động tác trong tay cũng không ngừng: "Cây thịt này giúp tay em sưởi ấm này".

Yến Thành nhịn không nổi, đưa đầu lưỡi liếʍ cần cổ cô. Cô gái cười một tiếng, như cười nhạo anh sốt ruột cùng nóng nảy, nhưng tới giờ vẫn không cởi hết áo của mình ra. Hơn nửa bộ ngực tròn trịa lấp ló, hai viên đầṳ ѵú sưng to đỏ bừng trong áo như ẩn như hiện. Chàng trai nâng cằm vén lên, đầu lưỡi hung hăng đi lên, mở miệng thật to mà cắn, đôi môi ngậm ngập một đống thịt mềm.

"A a... ưʍ..."

Giang Ý Miên bị anh mυ"ŧ tới cả người đều đỏ, qυầи ɭóŧ cởi ra đã ướt đẫm, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ thô to đáng sợ của anh, day day ở giữa cửu huyệt vuốt ve vài cái, ướt tới rối tinh rối mù.

"Anh trai thật là to..."

Cô lắc eo một chút một chút tắc vào bên trong, nhưng cửa vào của mình quá nhỏ, phần đầu nuốt vào có chút khó khăn. Miệng cô gái nhỏ thở gấp, khẽ nhếch kêu ưm ưm, mơ hồ có tiếng nức nở như khóc.

"Bị, bị chọc đau... A..."

Độ ấm nóng bỏng tiến vào, mang theo cảm giác no đủ sưng to, hai hốc mắt cô chảy ra hai hàng nước mắt, bị cắm cho sung sướиɠ.

Chiều dài cùng độ cong cơ hồ có thể cắm vào tận cùng bên trong, Yến Thành thấy cô đã thích ứng, bắt đầu đỉnh lên từ tư thế này. Bàn tay nắm lấy vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết của Giang Ý Miên, đỉnh phần hông dẻo dai của mình lên bắt đầu rút ra thọc vào. Đẩy có chút nhanh và mạnh, huyệt thịt mềm như bông ngậm lấy của anh, sướиɠ làm cho da đầu tê dại.

Anh thở hổn hển, nhìn hai bầu vυ" xinh đẹp của cô đang quay cuồng nẩy tưng tưng, anh vươn một tay ra nắm lấy, xoa bóp.

"Mạnh quá, nhẹ thôi nha..."

Cô thật sự có chút ăn không tiêu, trong cơ thể tiết ra một dòng dịch ấm nóng hòa cùng với cự vật ngày càng dùng sức thọc vào rút ra không ngừng, dính ướt chỗ giao hợp của hai người. Dòng dịch sền sệt trăng trắng chảy lên bụng anh, dọc theo cơ bắp chảy xuống, Giang Ý Miên nhìn tới hai mắt nóng lên, trong miệng ô ô nghẹn ngào, bị anh đẩy mạnh một cái cao trào.

"Không cần, không cần... Không cần như vậy..."

Thân mình cô bị lật xuống, đôi tay nắm lấy đầu giường, lại mềm mại vô lực mà ngã xuống gối đầu, chỉ có thể tùy ý chàng trai kéo cái mông sát lại.

Phía ngoài môi âʍ ɦộ bị làm cho sưng to, dâʍ ŧᏂủy̠ ướŧ áŧ, Yến Thành vẫn đang nắm dươиɠ ѵậŧ đang nghạnh to của mình, qυყ đầυ vẫn còn đang bị hút vào cái miệng nhỏ, day day trên dưới.

"Ngứa quá...cắm vào đi".

Giang Ý Miên kêu lên, duỗi tay xoa vào miệng nhỏ, vạch ra bên trong đỏ tươi phấn nộn, âm thanh cầu xin anh hãy cho vào.

"Vừa rồi không phải em nói ăn không vào?"

Anh cúi người liếʍ trên lưng mướt mồ hôi của cô, đầu lưỡi vẽ tranh trên thân thể trắng nõn.

Hai cái đùi Giang Ý Miên run rẩy, không ngừng tiến về phía trước, bị anh liếʍ tới hai ngón chân cuộn tròn không thôi. Yến Thành thong thả ung dung đeo bao, cầm hai cái đùi của cô kéo về chỗ cũ, cự vật nhắm hay cửa huyệt, nhắm lỗ nhỏ ướŧ áŧ, rốt cuộc cũng cắm vào.

Lúc này Giang Ý Miên cơ hồ liền đạt tới cao trào, sướиɠ tới run rẩy, mặt chôn vào gối đầu, nước mắt thấm ra.

Thấy cô đang co rút không thôi, Yến Thành kêu một tiếng, chậm lại nhịp dập.

Anh cúi đầu hôn lên vành tai cô.

"Bảo bối, giường có tiếng vang".