Chương 47: Bảo bối, chúc ngủ ngon.

Thật ra cô cũng chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng Yến Thành gật gật đầu. Có bạn trai không sai vặt thì cũng hơi phí, vậy nên đúng thật là Giang Ý Miên nằm ở trên giường chờ ăn cơm.

Cô cũng thấy hơi đói, bởi vì mùi thơm thức ăn ở dưới lầu truyền lên thật hấp dẫn người khác.

Cô biết Yến Thành sẽ nấu cơm, nhưng không biết nấu có ngon không. Bữa đầu tiên là khi đi du lịch anh nấu cháo ngao gì đó cho cô ăn, Giang Ý Miên giống như quen được anh chiều chuộng. Hiện tại chàng trai thân hình cao mét tám mấy bưng bát thức ăn bằng sứ, ngồi xuống cạnh giường bón cho cô từng miếng cơm, trước khi bón còn đưa lên miệng mình thổi thổi cho bớt nóng rồi đưa đến...

Giang Ý Miên thở dài, chỉ cảm thấy mình có tài đức gì?.

Cô đâu biết tâm tư của anh mẫn cảm, cẩn thận hỏi một câu:"...không ăn được sao?"

Ánh mắt trong sáng cùng khát vọng, tựa như chú cún nhỏ chờ được khen ngợi.

Giống như chỉ cần cô nói một câu không được, tiếp theo có thể khóc được luôn.

"Ăn rất ngon."

Đúng thật là không đành lòng.

Cũng không cần phải lừa anh.

"Anh không ăn sao?"

Cô cầm lấy chiếc thìa, múc đại một miếng đưa đến môi anh. Hai người cứ như vậy, anh một miếng em một miếng, mau chóng ăn hết bát cơm rang. Yến Thành đi xuống lầu rửa chén, Giang Ý Miên chui vào trong chăn, chỉ cảm thấy rất lạnh. Vừa thấy người đi lên, giơ tay vỗ vỗ vào gối đầu:"Mau tới đây, cùng ngủ nào".

Mỗi lần ngủ đều là có ý khác. Nhưng dựa sát vào nhau, chỉ là bình thường ôm nhau ngủ đây là lần đầu.

Anh khẩn trương như lần đầu tiên lên giường với cô vậy.

Giang Ý Miên sờ sờ cánh tay căng thẳng của anh, nhịn không được trêu chọc:

"Làm sao vậy?"

"Anh sợ à?"

"Sợ cái gì?"

"Sợ Em nửa đêm sờ anh sao?"

"..."lỗ tai Yến Thành như sắp bị thiêu cháy, "Không phải."

"Vậy mau ngủ đi"

Giang Ý Miên cong môi, duỗi tay kéo cằm anh, ấn lên môi một nụ hôn không hề mang theo du͙© vọиɠ.

"Bảo bối, chúc ngủ ngon."

"...ừm."

Hình như anh rất vừa lòng với nick name này, mỗi lần cô gọi như vậy không thẹn thùng thì cũng cười trộm.

Sao có người đáng yêu như thế.

Giang Ý Miên nhìn chằm chằm lông mi dài của anh, khó hiểu nghĩ.

Cô không thích bóng đêm, cho nên sẽ mở một chiếc đèn ngủ nho nhỏ ở đầu giường. Lúc này xung quanh tối tăm, ánh sáng đều dừng ở trên mặt anh, như bức tranh sơn dầu được miêu tả với cảnh sắc nhu hòa, làm người ngắm cảm thấy mềm mại. Vì vậy trong nháy mắt, Giang Ý Miên sẽ sinh ra một ảo giác mình sẽ yêu anh.

Anh quá tốt.

Như ánh mặt trời, thẳng thắn và thành khẩn.

Luôn không ngừng, không tiếng động vì cô thỏa hiệp.

Tuy rằng không nói nhiều, chẳng hề nói những lời dỗ dành êm tai, nhưng phá lệ vụng về làm rung động. Rõ ràng yêu đương không kinh nghiệm, không có quá nhiều nhiệt tình hay đạo lý, vẫn chậm rãi tiến vào lòng.

Nếu, hai người thật sự có thể luôn ở bên nhau thì tốt.

Giang Ý Miên nghe tiếng thở trầm ổn của anh, cũng thuận theo ngắm khuôn mặt đẹp đẽ này.

Bỗng nhiên, điện thoại trên tủ đầu giường sáng lên.

Di động của cô ngày ngày có tin nhắn quấy rầy, nên đều tắt máy, đây là điện thoại của Yến Thành.

Nhưng mà ai giờ này còn nhắn tin tới?

Giang Ý Miên nhìn chằm chằm ánh sáng trên màn hình một lúc, cho tới khi hệ thống tự động tối đi, trở lại một màu đen nhánh.

Cô chớp mắt, cảm thấy vẫn không kiên nhẫn nổi. Thua rồi.

Cô thở dài một hơi, duỗi tay cầm lấy.

Trong lòng cũng nghĩ có phải tin nhắn quảng cáo không, tuy không lưu số điện thoại, nhưng ngữ điệu không phải là tin nhắn quảng cáo.

Đáy lòng có ngọn lửa lặng lẽ cháy lên.

Ngày trước cô mượn di động của Yến Thành chơi trò chơi, nói đùa rằng anh hãy giao mật khẩu ra đây, để cô kiểm tra. Ngay lúc đó anh không nói một lời, không nói mật khẩu, nhưng tay bắt lấy tay cô, cài đặt vân tay vào máy mình.

Giang Ý Miên chỉ thuận miệng nói đùa, những chuyện kiểm tra gì đó từ trước tới nay cô đều khinh thường. Hiện tại hình như cũng có tác dụng. Vân tay đưa vào đã mở được màn hình, tim cô đập nhanh trong lúc chờ đợi. Đọc lại lịch sử trò chuyện, hai người cũng nhắn tin qua lại, đa số thời điểm đều là người kia tự nói, Yến Thành chỉ lịch sự đáp lại vài câu. Đề tài nói chuyện không lộ liễu, một nửa là bình thường, nửa là công việc.

Thậm chí không đoán được là nam hay nữ.

Nhưng ngọn lửa này cháy lên trong lòng Giang Ý Miên, nóng tới mức ngón tay run rẩy.

Tin nhắn mới nhất, đối phương chỉ hỏi ngắn ngủn vài chữ:

"Cậu ngủ chưa?"

Không lưu tên người gửi, không có gì cả, căn bản không thể đoán mò.

Điểm này làm hơi nóng trong lòng cũng bay đi một chút, nhưng cô cũng cảm nhận được trái tim mình như bị kéo ra, có hơi đau.

Cô không cho rằng, một người không có quan hệ gì, giữa màn đêm tịch mịch, hỏi bạn trai mình đã ngủ chưa.

\\

Yên tâm, ngọt văn....không ngược.