Chương 38: Biển

"Thương Ký!"

Âm thanh chủ nhiệm tức muốn hộc máu đem sự chú ý của cậu kéo trở lại.

"Tôi còn đang dạy bảo đấy, cậu nhìn đi đâu vậy? rốt cuộc còn không lo tiền đồ của mình đi?"

"Còn các cậu nữa, đã không nộp bài tập, còn trốn học đi chơi game, giờ học thì nói chuyện, còn có muốn thi đại học hay không?"

"Aizz thầy Đường à, cách học cũng phải dạy sao?" Trong đám bạn có nam sinh cợt nhả nói:"Chơi trò chơi, cùng bạn học nói chuyện, cũng là một dạng học tập mà".

"Ha ha ha ha."

Chủ nhiệm thấy vẫn là cái dạng không dạy dỗ nổi của bọn họ, chỉ có thể đau đầu phạt bọn họ đứng bên ngoài hành lang nghe giảng cho tới khi tan học.

"Thương Ký, cậu ở lại"

Nghe được tên người, Giang Ý Miên hơi hơi nghiêng mắt.

Chàng trai đang chuẩn bị cất bước đi theo, vẫn chưa hạ chân xuống đất liền xoay vòng trở lại, bên miệng còn tươi cười cà lơ phất phơ, dối trá khoe mẽ:

"Đến đây".

Cậu ta từ trước vẫn là như vậy, vẻ mặt làm sao cũng không biến chuyển.

Làm sai còn bị thầy giáo bắt được, dáng vẻ vẫn cợt nhả, da mặt lúc nào cũng dày, không sợ ai mắng cũng không sợ bị phạt, muốn làm gì thì làm.

Trong xương cốt phóng khoáng tùy ý, Giang Ý Miên theo còn chẳng kịp.

"Giang Ý Miên, lại nhìn đi đâu?"

Câu nói quen thuộc lại dừng ở lỗ tai hai người, ánh mắt thầy giáo tò mò đánh giá, lại thấy khuôn mặt nữ sinh lớn lên với nét xinh đẹp xuất chúng, thở dài.

"Bọn nhỏ này, thật không thấy năm cuối cấp để vào mắt".

"Cũng không biết làm sao, suốt ngày làm cho người ta lo lắng, chỉ làm chuyện xấu." Thầy toán trách cứ mắt nhìn Giang Ý Miên:" Tôi đây xương cốt già yếu, các em còn lăn lộn tôi?"

"Báo cáo thầy——" Giang Ý Miên cảm nhận được tầm mắt nóng rực, không quay đầu lại, âm thanh son sắt thề thốt: "Chiều nay tan học, nhất định em đem bài tập để trên bàn thầy ạ".

Rốt cuộc cô cũng còn nhỏ, mới mười mấy tuổi, cũng sẽ mắc lỗi. Thầy giáo xua xua tay, không thể nói gì bảo cô lăn nhanh đi.

"Đấy em xem" Thầy Đường càng hận rèn sắt không thành thép, "Tôi nói gì, người ta đều nghe lời, biết sai thì sửa, thế còn em?"

"Thương Ký à, bố mẹ em cho em đến trường học, cho em một khởi đầu tốt, mình còn không nỗ lực, đều đem thiên phú của mình vứt đi?".

Lúc trước hóa học của cậu thành tích rất tốt, nếu bồi dưỡng nhất định kết quả tốt, nhưng không hiểu sao một ngày nào đó bắt đầu sa đọa. Thầy giáo nhìn trong mắt, đau trong lòng.

"Đây là thời điểm mấu chốt, em không điều chính trạng thái cho tốt, khả năng đều không được như ý nguyện".

***

Giang Ý Miên trở lại lớp học cần cù chăm chỉ làm bài tập toán, rốt cuộc tới lúc tan học nộp được trên bàn thầy giáo. Cũng may thầy toán không ở văn phòng, nếu không lại tưới một bát canh gà.

Đáy lòng cô thở dài một hơi, đang chuẩn bị quay về, vừa quay đầu lại, liền đối mắt với người lúc sáng.

Tầm mắt Thương Ký xẹt qua trên bàn, sau đó đi lướt qua cô, đến vị trí chủ nhiệm lớp cậu, đặt bài thi xuống, dùng sách chẹn lên.

Giang Ý Miên liếc mắt, là một đề tổng hợp, nói như vậy đề này dùng để bồi dưỡng học sinh mũi nhọn, không phải là lớp thường. Cô không có thói quen xen vào việc của người khác, chỉ dừng vài giây rồi nhấc bước định đi tiếp.

"Giang Ý Miên."

Phía sau có người gọi.

"Cậu định thi vào đâu?"

Vài lần gặp nhau trước đó đều bất đồng, lời nói cũng không giấu được dao kiếm. Giờ đây ngữ khí cậu lãnh đạm, như đang nói chuyện với bạn bè bình thường.

"Không liên quan đến cậu."

Giang Ý Miên quay đầu lại, khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa.

Lúc này đã là hoàng hôn, học sinh cũng đã tan trường, các thầy cô giáo còn mở họp nên trong văn phòng chẳng còn ai.

Cô đứng không xa không gần, ngước mắt nói chuyện với cậu.

Cặp mắt kia từng tràn đầy hình bóng cậu, vẫn như cũ sáng trong lộng lẫy, nhưng vẫn như không nhìn ra được cảm tình. Thương Ký lăn lăn hầu kết, một trận đau đớn từ đáy lòng lan lên, cả người có cảm giác lạnh lẽo.

Cậu nhớ tới bạn của cô đã từng nói:

"Cậu ấy, lúc thích một người, trong mắt cũng chỉ có người kia. Thích người đó, liền nhìn người khác cũng không thèm".

Lúc đó cậu không cho là đúng, vì cậu có lòng tin.

Bởi vì tin vào chính mình, cảm thấy có thể giữ cô lại bên người, cũng tin vào tình cảm của cô, không phải trả vờ là có tình. Hiện tại xem ra tất cả đều là giấc mơ, lúc hai người diễn xong một đoạn tình cậu mới là người tan nát cõi lòng.

"Tôi tính thi địa học B." Cậu như nói với chính mình "Tôi muốn ra biển."

Giang Ý Miên trầm mặc.

Đại học B ở thành phố B, cách đây trăm cây số. Nơi đó có đường biển lãng mạn nhất cả nước, có thuyền của vô số quốc gia từ các nơi khác đến, có những khu rừng rậm trải dài, ngày trước bọn họ đã có ước định tới đó học đại học. Kỷ niệm đã qua rất xa, cô nhớ tới ngày đó bọn họ còn ở bên nhau, ngồi cùng nam sinh lúc đó nhìn các anh chị lớp trên làm lễ tốt nghiệp, sau lưng là nam sinh nhiệt huyết bừng bừng, kiêu ngạo nóng bỏng. Cậu hôn một cái lên môi cô, nói cho cô, muốn cùng mình vĩnh viễn ở bên nhau. Đáng tiếc thời niên thiếu tình thâm, cuối cùng vẫn không lại với hiện thực.

"Đó là chuyện của cậu." Cô nhàn nhạt nói.

"Ai có chí nấy, nếu đã đi xa, không cần phải quay đầu lại."

Từ trước tới nay cô đều thẳng thắn, nói trắng ra suy nghĩ trong lòng, cũng không hề ngụy trang.

Cậu lạnh mặt gật đầu:"Đúng vậy."

Cô xoay người rời đi, lời nói cũng như con người quyết đoán của cô.

Tự nhiên cũng không để ý người phía sau, bàn tay rũ xuống run rẩy nắm thành quyền, trong miệng lẩm bẩm tự nói:" Nhưng cậu thật sự nghiêm túc thích tôi quá 60 giây không?".

*

Giang Ý Miên đi ra khỏi cổng trường liền gửi vị trí cho Yến Thành. Từ ngày anh tiếp nhận công việc, thời gian gặp nhau của cả hai ngày càng ít. Tuy rằng kỳ nghỉ mới kết thúc không lâu, nhưng Giang Ý Miên có chút nhớ anh.

Lúc chiều bạn học hỏi cô, muốn tối cùng đi chơi không, hẹn nhau bên cạnh cổng trường.

Giàng Ý Miên vẫy tay từ chối, nói mình có việc.

Bạn học cười đến vẻ mặt ái muội, trêu chọc nói:

"Cậu lúc này đúng thật là rơi vào bể tình rồi".

Một người bạn khác ở một bên thu thập sách vở, nghe được lời này cười nhạo một tiếng:

"Cậu ấy lần nào yêu đường mà không ngã vào bể tình? làm sao mà chết đuối được?"

Giang Ý Miên cười cười, chào bọn họ rồi rời đi.

Mắt thấy bản đồ khoảng cách chiếc xe con ngày càng gần điểm đến, trong lòng cô như vừa uống một cốc nước đường, lúc này thoát ra một hương vị ngọt ngào.

Cô không biết vì cái gì.

Vì cái gì còn không nhìn thấy người khác, chỉ là đứng ở trên đường chờ anh, sự vui vẻ đều đã tràn ra tới?