Chương 24:Cảm giác an toàn

"AAAAhhh.."

Cô kéo dài âm thanh, đem bánh kem ôm vào ngực vuốt ve:

"Em sẽ giữ nó thật tốt".

Cô quay đầu nhìn anh, ý cười đong đầy trong ánh mắt.

"Không cần giữ," anh không rời mắt đi được, "Mang về nhà ăn, nếu không sẽ hỏng"

Giang Ý Miên ngoan ngoãn đồng ý.

Anh lại khởi động xe, lúc này đang dừng đèn đỏ còn mười mấy giây mới đi được nên vẫn nhìn cô, phát hiện cô vẫn còn đang nhìn vào chiếc bánh kem.

"Vui vẻ sao?"

"Tất nhiên là vui vẻ"

Cô nói:"Bạn trai mua cho em mà."

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ "Bạn trai".

Chàng trai rời tầm mắt, không thấy cô liếc mình một cái.

Biệt thự nhà Giang Ý Miên xây đơn độc, ngày còn trẻ ba mẹ cô mua chỗ này đều là ruộng đồng, sau đó được phân chia, nên một mình sở hữu một mảnh đất rộng rãi. Xe đã dừng ở gần cổng, ngọn đèn đã ảm đạm. Cô vẫn còn ăn vạ trên xe không chịu xuống, Yến Thành cũng không giục cô. Giang Ý Miên ôm bánh kem, hỏi thẳng:

"Vì sao anh tức giận?"

Không chờ anh mở miệng, cô lại nói, "Em suy nghĩ rồi mà vẫn chữa rõ, vì sao anh tức giận?"

"Là em giới thiệu anh là bạn trai em, anh cảm thấy không tiện, không thích như vậy?"

Yến Thành: "Không phải"

"Không phải sao?" cô buồn rầu mà nhíu mày, lại chỉ có thể đoán, "Hay là anh không thích em qua lại với họ?"

"Nhưng bọn họ cũng chỉ là vài người bạn nhậu." Cô nghiêm túc giải thích nói: "Tốt nghiệp sẽ không còn quan hệ nữa".

"Em muốn anh đừng để ở trong lòng, đừng để ý tới lời nói của họ. Em sợ anh không thích bị người khác đánh giá, sợ họ chỉ chỉ trỏ trỏ anh. Đương nhiên, bọn họ nghĩ thế nào cũng không quan trọng, nhưng em để ý tới suy nghĩ của anh".

Giang Ý Miên đưa một tay để lên má anh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao thoa triền miên.

"Chỉ có suy nghĩ của anh, mới quan trọng đối với em, bảo bối".

Anh nhịn không nổi nữa, chế trụ cổ tay cô kéo về phía trước, nghiêng đầu hôn lên. Phía sau có ánh đèn xe đi qua chiếu vào, bọn họ ở ánh sáng chói mắt hôn môi, màu đen lại khôi phục, họ vẫn trong bóng đêm ôm nhau.

Trong lòng Yến Thành mềm thành một dòng nước.

Ngoan quá.

Cô giải thích một cách nghiêm túc, sốt ruột, sợ hãi mất đi anh.

Người có cảm tình không phải là muốn có cảm giác an toàn sao.

Mặt Giang Ý Miên lúc nào cũng lạnh lùng trưng ra cho thấy không có vấn đề gì, ý chí độc lập, người khác không dám giao phó tình cảm.

Nhưng hiện tại ở trước mặt anh, ôm chiếc bánh kem anh mua mà vui vẻ cười, bắt lấy tay anh hỏi lý do tại sao lại giận rỗi không vui, nói cho anh biết, cô đã để ý bao nhiêu.

Thật là tốt.

Anh cảm nhận được bàn tay vươn tới, sờ lên phía sau gáy. Khoảng cách gần trong gang tấc không chỉ cảm nhận được môi lưỡi cùng nhiệt độ của nhau, thậm trí còn cả tiếng tim đập của đối phương.

Cô làm anh khổ sở.

Vui vẻ cũng là cô.

Yến Thành nghĩ, không ai có thể làm như vậy với anh.

Đã làm anh đau, cũng làm anh vui sướиɠ.

*

Hôn môi lưỡi nhão nhão dinh dính, người Giang Ý Miền mềm oặt trên người anh. Bọn họ cũng thay đổi tư thế, trở thành Giang Ý Miên ngồi lên đùi.

Ghế lái cũng chưa điều chỉnh vị trí rộng rãi có thể chứa được hai người, vậy nên ngực dán ngực, cô giống như con gấu koala treo trên người anh, tay cũng chẳng muốn dừng.

Yến Thành hầu kết lăn rồi lại lăn, hai luồng mềm mại cứ như vậy dán ở trên người, cách một lớp lót mỏng manh, cúi đầu là có thể thấy được khe rãnh no đủ.

Giang Ý Miên còn cố tình châm ngòi thổi gió.

Cô duỗi tay sờ lên hình dáng lỗ tai, mặt trên nhẵn mịn nhìn như trong suốt đã biến thành màu phấn hồng, run rẩy mẫn cảm muốn cô đừng nháo.

Cô nói, cô có thể lừa ba mẹ là anh trai mang cô đi ăn đêm, cho nên về muộn cũng không sao.

"Thời gian có hạn" Cô dán lên tai anh." Anh à, mau làm em điiii.."