Chương 25: Nhiều nước

Yến Thành tự nhận mình chẳng phải người tốt, thời còn học cao trung cũng phản nghịch, đánh nhau còn trốn học, thành niên thì hút thuốc lá uống rượu không ngừng, con trai tính xấu gì cũng không ít. Chỉ là người có học nên có đạo đức, làm người không nên quá xa đọa, càng không thể đánh mất lương tâm.

Nhà anh có người tin phật, mưa dầm cũng thấm đất, anh cũng dần dần trầm tĩnh hơn.

Cho nên tới tận bây giờ anh cũng không nghĩ tới, có một ngày, anh sẽ cùng một cô gái cao tam chưa thành niên, lại đè cô ở trên xe làm một việc sắc tình như vậy. Thậm trí nội y của cô gái vẫn còn là kiểu đơn giản, màu trắng ren, thiết kế giản dị còn bảo thủ.

Nhưng kích cỡ thì không bảo thủ tí nào, lớp vải dệt căn bản không trói buộc được vυ" thịt đẫy đà, nơi tối tăm như thế này cũng không che được làn da trắng sáng, bị anh lưu lại những dấu hôn ướŧ áŧ.

Anh bị ấn cái gáy vùi vào trong khe rãnh làm người ta mặt đỏ tai hồng, vươn đầu lưỡi liếʍ lên bề mặt đang phập phồng, chóp mũi cọ vào viền ren nội y đã vén lên, đầṳ ѵú xẹt qua gương mặt, chọc cho cô gái run rẩy một trận.

Cô lắc mông cọ cọ, rõ ràng đã rất cứng, cách một lớp quần có thể tưởng tượng được hình dạng, cô duỗi tay sờ soạng lưng quần anh, lòng bàn tay xoa xoa không cầm được hết vào cây thịt.

"Ô ô"

Hơi thở của anh của anh thô hơn, nghĩ muốn bắt lấy tay cô nhưng không được, chỉ có thể mặc cô lắc mông đảo quanh hông mình.

Anh biết, Giang Ý Miên đã ướt.

Quá trình đi vào thông suốt không bị cản trở, nơi thịt mềm mại thân mật cuốn lấy anh, dươиɠ ѵậŧ đưa đẩy trong tiếng òm ọp theo tiếng nước vang lên trong xe, âm thanh được phóng đại trong không gian yên tĩnh. Chỉ có ánh đèn leo lét phía xa xa rọi tới, họ thấy hình dáng mơ hồ của nhau trong bóng đêm.

Giang Ý Miên rầm rì xoắn mông đem anh thâm nhập ăn càng sâu, cảm nhận được độ cứng bừng bừng phấn chấn, đỉnh vào trong âʍ đa͙σ, lấy ra càng nhiều mật dịch. Cô run rẩy đưa ngón tay phác họa theo từ giữa chân mày, theo cánh mũi tới đường môi đang mím thẳng của anh.

Nửa thân trên của anh mặc quần áo hỗn độn, phía dưới không có gì, nơi bọn họ giao hợp không ngừng tràn ra mật dịch, làm ướt cả da ghế. Yến Thành đẩy ra đẩy vào bên tai ướŧ áŧ nhẹ giọng:

"Kêu bé thôi, bảo bối"

Đây là lần đầu tiên Yến Thành gọi cô như vậy.

Giang Ý Miên bị hô hấp nóng bỏng của anh kí©h thí©ɧ làm cả người run lên, âm thanh xuyên qua lỗ tai, thể xác và tinh thần làm cô vui sướиɠ không chịu nổi. Nắm lấy quần áo của anh tiết ra ở trên đùi.

Dươиɠ ѵậŧ vẫn cắm ở trong huyệt nhỏ nhẹ nhàng đưa đẩy. Nước mắt cô chảy đầy mặt, kɧoáı ©ảʍ vẫn chưa tan đi, bị anh ôm vào trong ngực vỗ nhẹ trấn an.

"Sao anh gọi em như vậy..."

Anh trông vô tội: "Học em đấy."

Giang Ý Miên luôn thích dùng nick name gọi anh, cô dùng cách thức như vậy để biểu đạt tình cảm, Yến Thành cũng học theo. Giang Ý Miên hít hít mũi, cư nhiên không có cách nào phản bác, đôi tay cô đặt lên hai vai Yến Thành, hai chân gập ở bên hông, cả người hoàn toàn ngồi lên người anh.

Trong cơ thể vẫn còn đang chứa đồ vật thô cứng, anh to lớn, cảm giác trong huyệt bị lấp đầy.

"Thật lớn..." Cô ủy khuất mà nói.

Trong không gian nhỏ hẹp, những tia sáng như được hội tụ trong ánh mắt, đôi mắt có nước, như bị chà đạp mà hồng hồng.

"Ừm" Anh nuốt một ngụm nước miếng, nhìn thời gian:" Còn nửa giờ nữa là tới mười giờ, chúng ta nhanh một chút..."

"Được... á ah..."

Cô một lần nữa bị xỏ xuyên, tai bị anh liếʍ, dọc theo xương quai xanh xuống chỗ no đủ, tuy đã nhẹ nhàng những vẫn để lại vết đỏ.

Giang Ý Miên bị anh liếʍ đến cả người đểu đỏ, phía dưới bị cắm đến run rẩy, anh còn đang nói: "Thật nhiều nước."

"Anh không thích sao..."

Cô bị nâng bế lên một chút, cự vật bị kéo ra một ít, nhưng sau đó lại bị anh ấn xuống, lấp đầy.

Môi lưỡi anh lưu luyến quá mỗi một tấc lỏa lồ bên ngoài cơ thể, âm thanh liếʍ mυ"ŧ rõ ràng đến mức làm người mặt đỏ tai hồng, lòng bàn tay nóng cháy dán ở vòng eo, anh nhẹ nhàng xoa hai bên eo.

"Thích."