Chương 13

Vừa bước sang tháng mười, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống mười mấy độ trong khuôn viên Nhất Trung đã không còn thấy những bộ đồng phục màu hè với váy ngắn, quần đùi. Giữa giờ học có một ít nam sinh đang dựa vào lan can hành lang nhìn những đôi chân trắng nõn của các học sinh nữ ngày càng ít đi phần bồn chồn của tuổi trẻ chỉ thuộc về mùa hè cũng tiêu tán theo.

Trong giờ nghỉ trưa, uỷ viên thể dục của lớp 1 Quách Chí Hùng cầm một tờ đăng ký đứng trên bục giảng:

“Các bạn cùng lớp của tôi! Mùa thu vàng rực của tháng mười! Một lần nữa lại đến đại hội thể thao hàng năm! Các bạn học sinh Alpha đã đến lúc thể hiện thực lực cường tráng của các cậu…”

“Này này.” Trần Oánh Oánh ở phía dưới cắt ngang “Sao lại chỉ nhắc đến Alpha? Lão nương đây năm ngoái là hạng nhất cuộc thi nhảy cao bên hạng mục của nữ đấy.”

“Lớp trưởng, tôi còn chưa nói hết đâu.” Quách Chí Hùng tiếp tục “Các bạn Omega của lớp! Cơ hội thể hiện thân thể mềm dẻo của các cậu đến rồi! Tất cả học sinh Beta! Thời điểm thể hiện thực lực toàn diện của các cậu đã đến! Chúng ta hãy cùng nhau hợp tác để giành vinh quang cho lớp! Không thể để cho những lớp khác đoạt được”

Trần Oánh Oánh vẫy tay ra hiệu: “Được rồi đủ rồi không cần nói nhiều như vậy đưa bảng đăng ký tới đây đi tôi điền trước.”

Quách Chí Hùng vui vẻ hai tay đưa bảng đăng ký lấy nắp bút ra: “Lớp trưởng mời ngài!”

Trần Oánh Oánh tiêu sái ký tên cao giọng nói trong lớp: “Alpha đều phải báo ít nhất một hạng mục, không báo không phải là Alpha, có nghe thấy không Hàn Mộng?”

Hàn Mộng vừa ăn cơm xong đang lấy khăn giấy lau miệng rồi thản nhiên buông tấm gương nhỏ xuống: “Mạc Cue một ngàn mét tôi báo danh.”

Trần Oánh Oánh nở nụ cười: “Cậu có thể không đấy?”

“Gan cậu lớn thật đấy, làm sao có thể nói một Alpha không được cơ chứ? Ba ba sẽ cho cậu thấy cái gì gọi là dũng mãnh Alpha.”

“Ha ha, tuỳ cậu nếu không lấy được hạng nhất vậy thì mau chóng thừa nhận cậu là một cô gái Alpha.” Trần Oánh Oánh thu hồi ánh mắt vừa vặn quét tới người nào đó đang ngủ ở hàng cuối cùng.

“Tưởng Nghiêu đừng ngủ nữa, cậu cũng phải báo danh đấy, lại đây.”

Tưởng Nghiêu: “Lớp trưởng tôi không ngủ, mắt tôi đang mở rất to.”

“À tóc mái của cậu dài quá, tôi không thấy rõ.”

“Không sao, tôi có thể tha thứ cho cậu.”

“Ừm, thật ngại quá.”

Trần Oánh Oánh quay đầu lại điền tên Hàn Mộng vào cột một ngàn mét đột nhiên nhận ra:

“Tưởng Nghiêu cậu đừng có hòng chuyển chủ đề, tôi sẽ đăng ký cho cậu!”

Tưởng Nghiêu nhỏ giọng nói: “Đệt, suýt chút nữa đã qua được, nữ nhân này sao lại thông minh như vậy chứ?”

Doãn Triệt đang cắm tai nghe nghe nhạc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý tới anh.

Tưởng Nghiêu không còn cách nào khác chỉ có thể đi qua tùy tiện chọn một hạng mục không quá tốn sức trên bảng đăng ký.

“Cậu là Alpha mà lại chọn chạy tiếp sức 4x100?”

“Lớp trưởng, chuyện tôi không thích thể thao lúc khai giảng đã nói rồi.” Tưởng Nghiêu buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ lén lút cúi đầu nói: “Bất quá bạn cùng bàn của tôi đặc biệt thích thể thao, không bằng... Tôi gọi cậu ấy cũng báo một cái?”

Trần Oánh Oánh thoáng chần chờ: “Cậu ấy có chịu không?”

“Giao cho tôi.” Tưởng Nghiêu xoay người hướng về phía chỗ ngồi của mình hét lớn “Triệt Triệt!”

Một tiếng này kêu ra những người vốn đang nói chuyện, đùa giỡn và làm bài tập, tất cả đều im lặng.

Sống lưng Doãn Triệt phát lạnh, nhận thấy có gì đó khác thường tháo tai nghe xuống, chậm rãi quay đầu thấy cả lớp mấy chục đôi mắt đều nhìn chằm chằm cậu.

Tưởng Nghiêu quay trở lại chỗ ngồi của mình tay chống lên bàn và ghế của mình nói với cậu: “Triệt Triệt, cậu cũng báo danh một cái đi.”

Lớp học yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Sắc mặt Doãn Triệt dần dần chuyển tái nhợt môi mím chặt.

“...Biến.”

Chương Khả giờ phút này rất muốn mở một ván cược để dự đoán sẽ Tưởng Nghiêu sẽ chết bằng cách nào.

Mà bản thân Tưởng Nghiêu sắp chết lại không có ý thức: “Tại sao lại không vui như vậy, giao tình của hai chúng ta báo danh một cái không được sao?”

“Cậu có bệnh à? Không còn muốn giữ thể diện sao?”

“Sao lại xấu hổ như vậy? Báo một cái cũng không phải là chuyện xấu hổ gì.”

Doãn Triệt rất muốn đi ra ngoài nhưng chỗ ngồi của cậu lại ở bên trong, Tưởng Nghiêu chống đỡ như vậy hoàn toàn chặng đường của cậu. Cậu tựa như một con thú bị mọi người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi trốn thoát không được.

“Tôi không muốn ôm.”

“Cậu không muốn báo vậy tôi càng phải báo cho cậu nha.”

“Cậu dám?”

“Tôi sao lại không dám.” Tưởng Nghiêu cười thân thể càng ngày càng gần cậu.

Doãn Triệt tưởng tượng lần trước một cước đá văng anh ra nhưng lúc này Tưởng Nghiêu còn chưa đυ.ng phải cậu không tính là chạm vào điểm mấu chốt, cậu do dự một giây trơ mắt nhìn Tưởng Nghiêu cách mình càng ngày càng gần.

Cậu sắp được một Alpha ôm trước mặt cả lớp.