Chương 12

Hoạt động kinh doanh của nhà hàng vào tối thứ sáu là tốt nhất, trong đại sảnh tiếng người ồn ào đến mức lúc nói chuyện đều phải nói to hơn một chút mới có thể nghe thấy.

Triệu Thành đánh bóng xong thể lực tiêu hao quá nhiều, vô cùng đói bụng, hai đĩa thịt vừa lên lập tức cầm cả đĩa thả vào nồi lẩu trước mắt.

“Mùa này nên ăn lẩu! Đúng thật là vô cùng sảng khoái!” Ăn xong một đĩa thịt, uống một lon bia, Triệu Thành lấy lại tinh thần lại bắt đầu lải nhải: "Ấy! Anh Nghiêu, sau khi mày chuyển trường mấy anh em chúng ta tựa như rồng mất đầu cực kỳ thảm…”

Tưởng Nghiêu nhìn chằm chằm thịt trong nồi của mình: “Tao không có ở đây bọn mày không đánh lại được sao? Mấy tên côn đồ ở Đông Thành mấy cân mấy lượng chẳng lẽ mày không rõ nhất sao không có tao bọn mày cũng có thể xử lý như cũ.”

“Tuy nói là như vậy nhưng mày không có ở đây, khí thế của bọn tao giảm đi rất nhiều… Trước kia mày đứng ở đó, bọn họ liền sợ tới mức tè ra quần, đánh cũng không dám đánh, không cần đánh mà cũng thắng cảm giác kia quá sảng khoái!”

“Nào có người lợi hại như vậy.” Tưởng Nghiêu gắp miếng thịt đã được nấu chín vào đĩa chấm vào nước sốt đưa vào miệng ăn xong lại chuẩn bị ăn miếng thứ hai “Đúng là tao có pheromone mạnh nhưng nhiều người cũng chưa chắc tao có thể đánh thắng được, nhờ có bọn bây giúp thì tao mới có địa vị trong giang hồ như ngày hôm nay, nếu chỉ có một mình tao thì làm được cái gì.”

Đũa Triệu Thành dừng lại giữa không trung mở to hai mắt: “Anh Nghiêu em đột nhiên cảm thấy…Mày dường như đã trưởng thành rồi.”

Từ cử chỉ đến cách nói chuyện đều mang dáng vẻ của một Alpha trưởng thành.

Tưởng Nghiêu: “Mày mau quên cái lịch sử đen tối trước kia của tao đi, hiện tại ngồi trước mặt mày là Tưởng - thanh niên chính trực, thiện lương, tốt bụng, người tình của tất cả mọi người - Nghiêu.”

Triệu Thành: “...”

Được rồi, trong một số khía cạnh thì không có gì thay đổi.

“Anh Nghiêu, mày làm gì có lịch sử đen tối, đều là công lao to lớn cả.”

“Công lao to lớn? Công lao to lớn khiến em gái mình suýt bị bắt cóc.” Tưởng Nghiêu ngước mắt lên.

Bình thường anh luôn nở một nụ cười trên môi thoạt nhìn vô cùng đẹp trai, tỏa sáng như ánh mặt trời nhưng khóe miệng một khi hạ xuống, bạn sẽ phát hiện kỳ thật anh rất lạnh lùng.

Nhất là đôi mắt trộn lẫn màu nâu xám thỉnh thoảng xẹt qua một ánh sáng bạc dưới khúc xạ ánh sáng tràn ngập tính công kích như loài sói.

Lúc nhìn chằm chằm dường như có thể khiến người ta bị thương.

Trong lòng Triệu Thành sợ hãi đến mức không dám nói chuyện.

“Đừng sợ, cũng không phải lỗi của mày.” Tưởng Nghiêu nhàn nhạt rũ mắt xuống tiếp tục vớt thịt “Chuyện đã qua rồi, không nên nói nữa nói chuyện khác đi.”

“Anh Nghiêu, mày muốn nói chuyện gì…”

“Nói—” Tưởng Nghiêu vốn định nói chuyện về Omega nhưng nghĩ đến những bạn học mới kia, điều đầu tiên hiện lên trong đầu anh không phải là Omega.

“Nói về bạn cùng bàn của tao ở Nhất Trung đi, là một Beta cũng rất thú vị.”

“Beta?”

Trong mắt anh Nghiêu từ trước đến nay chỉ có Omega, từ khi nào ngay cả Beta cũng có thể lọt vào mắt của anh.

Triệu Thành cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi chỉ có thể nói theo anh: “Ồ sau đó thì sao?”

Tưởng Nghiêu nhớ tới Doãn Triệt không hiểu sao tâm tình lại thoải mái ý cười một lần nữa hiện lên: “Lúc đầu tưởng là một nhân vật tàn nhẫn, muốn hù dọa cậu ấy một chút, sau đó phát hiện ra hung dữ thì cũng chỉ có đến như thế mà thôi, chỉ là phô trương cho người ta biết vậy thôi, đối tốt với cậu ấy một chút cậu ấy liền coi mày như bạn bè, còn cứng miệng không thừa nhận. Mỗi ngày trêu chọc cậu ấy, nhìn thấy bộ mặt thối của cậu ấy tao rất vui ha ha.”

Triệu Thành cũng cười theo: “Ha ha nghe có vẻ như cậu ấy và mày quan hệ không tệ.”

Tưởng Nghiêu tiếp tục ha ha: “Ha ha đúng vậy bộ dạng của cậu ấy cũng rất đẹp, nếu là omega tao có lẽ sẽ đuổi theo cậu ấy.”

Triệu Thành lại ha ha: “Ha ha... Hả?”

Triệu Thành cười không nổi nữa: “Anh Nghiêu, mày đây là muốn theo đuổi một Beta?”

“Lấy trình độ hiểu biết của mày làm sao thi đậu vào được Bát Trung vậy?” Tưởng Nghiêu im lặng “Ý tao là nếu cậu ấy không phải là Omega, không dịu dàng nghe lời, cũng không thể sinh con cho tao vậy tao theo đuổi cậu ấy làm gì?”

“À à doạ tao sợ chết khϊếp còn tưởng rằng xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mày thay đổi rồi chứ.” Triệu Thành vỗ vỗ ngực “Bất quá kỳ thật cũng không có việc gì, hiện tại không phải có kỹ thuật kia sao Beta cũng có thể sinh con cho mày.”

“Vậy tao cũng không muốn Beta.”

Sự khác biệt giữa Beta và Omega là các tuyến và khoang sinh sản không phát triển đầy đủ, pheromone rất nhạt, thụ thai cũng cần phải được hỗ trợ bởi y học, không thể tương thích tự nhiên với Alpha như Omega hoàn toàn tương thích về mặt sinh lý.

Đây là cũng là lý do tại sao rất nhiều Beta mặc dù có Alpha theo đuổi cũng sẽ chọn bạn đời là Beta bởi vì hấp dẫn bởi lực hấp dẫn khắc sâu trong gen thực sự quá mạnh mẽ, phàm là có một Omega xuất hiện sử dụng pheromone để quyến rũ rất khó để Alpha nào không dao động.

Tưởng Nghiêu cũng không phải lo lắng mình không kiềm chế được, chẳng qua là anh có quan niệm truyền thống tin tưởng vào sách sinh học, AxO mới là người bạn đồng hành tốt nhất cho cả thể xác lẫn linh hồn.

Vì vậy đối tượng của anh phải là một Omega.