Chương 14

“Đừng ôm tôi…Tôi không thể.”

Những lời này của cậu nói rất nhỏ chỉ có một mình Tưởng Nghiêu nghe thấy động tác dừng lại nửa giây.

“...Vậy tôi giúp cậu đăng ký.” Tưởng Nghiêu cầm bút đen trên bàn của cậu đứng thẳng dậy làm một cái khẩu hình với cậu:

Ngốc—nghếch.

Doãn Triệt sửng sốt nửa ngày sau khi ý thức được một cước đá văng cái ghế của Tưởng Nghiêu cúi đầu bước nhanh ra khỏi lớp.

... Cậu đang nghĩ cái gì vậy?

Giờ tự học buổi tối.

Tưởng Nghiêu liếc mắt nhìn bạn cùng bàn đang vùi đầu làm bài tập về nhà mắt không chớp một câu cũng không nói.

Tưởng Nghiêu sờ sờ mũi xé tờ giấy viết vài từ vào sau đó gấp nó thành một mảnh giấy nhỏ ném sang bên cạnh.

Bút trong tay Doãn Triệt dừng lại, dưới ánh mắt tràn đầy mong chờ của Tưởng Nghiêu mở tờ giấy nhỏ ra xem xong vò thành cục giấy ném sang một bên.

“...”

Tưởng Nghiêu không nản lòng kiên trì tiếp tục viết:

[Buổi trưa chỉ là hiểu lầm thôi không nghĩ rằng cậu sẽ hiểu như vậy.]

[Được rồi tôi cũng có lỗi người anh em à đừng tức giận nữa.]

[Bằng không thì tôi giúp cậu dọn dẹp ký túc xá miễn phí một lần nữa?]



Hơn mười tờ giấy được ném qua, tất cả đều bị vò thành những cục giấy nhỏ nhăn nhúm chất đống trên bàn Doãn Triệt giống như một ngọn núi nhỏ.

Chuông ra chơi vừa vang lên, Doãn Triệt lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng học.

Động tác của Tưởng Nghiêu còn nhanh hơn cậu, chặn cậu ngay đầu cầu thang.

“Này tôi đã xin lỗi rồi, còn không tha thứ cho tôi à?”

Doãn Triệt lạnh lùng nhìn anh: “Cậu xin lỗi từ khi nào vậy?”

“Đống giấy vừa mới ném cho cậu không phải đều là xin lỗi sao?”

“À, chữ quá xấu đọc không hiểu.”

“...”

“Tôi không tức giận.” Doãn Triệt nói “Tôi chỉ cảm thấy mình rất ngốc.”

Tưởng Nghiêu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, kỳ thật tôi cũng cảm thấy buổi trưa cậu rất ngốc sao lại cho rằng tôi muốn ôm cậu?”

Doãn Triệt: “Cậu càng ngốc hơn, lời nói cũng không rõ ràng miệng cậu làm sao lớn lên được vậy?”

“Đúng vậy tôi cũng ngu ngốc, tôi là đại ngốc, cậu là tiểu ngốc được không?”

Doãn Triệt nhìn anh nửa ngày cuối cùng nhịn không được nở nụ cười: “Bệnh thần kinh ai muốn cùng cậu làm một thằng ngốc chứ.”

“Hảo huynh đệ là phải đồng cam cộng khổ.” Tưởng Nghiêu muốn khoác vai cậu, tay vừa nâng lên liền nhớ tới thỏ con không cho đυ.ng vào đành phải buông xuống hỏi “Sao cậu lại bỏ chạy?”

“Tài liệu trong ký túc xá không còn nữa, tôi ra ngoài mua một chút.”

“Muốn trèo tường? Đưa tôi đi với.”

“Đi ra ngoài một mình không dễ bị phát hiện cậu đừng tới kéo chân tôi.”

“...”

Alpha lại được cảnh báo bởi một Beta “Đừng kéo chân tôi” giống như một học bá bị một giáo bá cảnh báo “Đừng yêu cầu tôi truyền đáp án cho cậu” đúng là một đòn nặng nề đánh vào linh hồn.

Tưởng Nghiêu hoảng hốt trở lại phòng học.

Chương Khả và Trần Oánh Oánh ở hàng ghế đầu đang nói chuyện phiếm, thanh âm được áp chế nên rất nhỏ cảm giác thần thần bí bí phỏng chừng lại đang thảo luận về chuyện bát quái mới nhất nào đó.

Tưởng Nghiêu rảnh rỗi đến nhàm chán đi qua: “Nói cái gì vậy?”

“Nào lại đây!” Chương Khả nhiệt tình chào hỏi “Tới gần một chút đây chính là tin tức mới nhất của tôi rất cơ mật đó!”

Trần Oánh Oánh trợn trắng mắt: “Lần nào mà cậu không nói như vậy? Tin tức trường mình còn có thể nhầm lẫn vậy mà cậu còn dám đi hỏi thăm trường Ánh Rạng Đông của người ta.”

Tưởng Nghiêu: “Ánh Rạng Đông?”

Chương Khả: “Trường cấp ba này khá gần với chúng ta chỉ cách có vài con phố, là một trường cấp ba phổ thông so với trường chúng ta thì kém xa.”

Tưởng Nghiêu: “À trường bọn họ xảy ra chuyện gì à?”

Chương Khả vẫy vẫy tay Tưởng Nghiêu tiến lại gần.

Trần Oánh Oánh không đi qua Chương Khả lại dùng sức vẫy tay, cô mới miễn cưỡng tiến lại gần nghe một chút.

“Trường học của bọn họ nghe nói học kỳ này cũng có một học sinh chuyển đến!” Chương Khả thần bí nói.

Trần Oánh Oánh: “Chỉ có thế này?”

“Tớ còn chưa nói xong, anh em tốt tôi quen biết sau khi chơi game có nói với tớ là học sinh chuyển trường kia là Alpha từ Đông Thành tới nhưng rất trâu bò! Một người có thể dễ dàng đánh thắng mười người, toàn bộ côn đồ đều sợ cậu ta.”

Nụ cười của Tưởng Nghiêu khựng lại.

Trần Oánh Oánh: “Lợi hại như vậy? Là giả đúng không.”

Chương Khả: “Là sự thật! Người ta được biết đến là giáo bá của Đông Thành, Alpha mạnh nhất chỉ cần phóng ra pheromone là có thể áp chế đối thủ ai thấy cũng phải hét lên…Hét lên… Người nọ gọi là gì nhỉ…Ôi đúng rồi! Gọi là anh Phi!”

Trần Oánh Oánh nhíu mày: “Anh Phi? Tôi còn có Viagra*.”

*Viagra (tên hoạt chất: Sildenafil) là viên thuốc hình con thoi có màu xanh ngọc bích đặc trưng, được FDA phê duyệt để điều trị chứng rối loạn cương dương. Một biệt dược khác của sildenafil là Revatio được dùng để điều trị bệnh tăng áp phổi. Tuy nhiên, trong quá trình thử nghiệm, các nhà khoa học phát hiện ra hiệu ứng phụ của thuốc làm tăng độ cương cứng của dươиɠ ѵậŧ. Pfizer nhận ra tình trạng rối loạn cương dương là một bệnh sinh lý chưa có thuốc điều trị và phát triển thuốc theo chỉ định này có thể đem lại lợi ích lớn cho công ty. Vì lý do đó, Viagra được chuyển hướng nghiên cứu và phát triển để hỗ trợ tình trạng bất lực ở nam giới.