Chương 83: Phiên ngoại (3)

Trân Ni sau khi cho cục bột nhỏ ngủ thì nhẹ nhàng rời khỏi phòng, sang phòng Lệ Sa. Vừa mở cửa đã thấy Lệ Sa ngồi trên giường đọc sách, xoay mặt nhìn cô cười hì hì. Trân Ni nhíu mày, đi vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại. Lệ Sa đặt quyển sách lên kệ tủ, hướng về phía Trân Ni đang đứng, tay bấm chốt cửa. Trân Ni bất ngờ, ngước nhìn hành động của Lệ Sa.

“Sao lại khoá cửa? Em chỉ qua đây một chút thôi”

“Một chút hay nhiều chút thì cũng phải khoá chứ? Chị không muốn người khác tuỳ tiện mở cửa phòng rồi nhìn thấy em đang khoả thân trên giường….” – Lệ Sa vô liêm sĩ vừa nói vừa cười, gương mặt hiện lên một tầng biếи ŧɦái.

“Cái đồ… biếи ŧɦái” – Trân Ni ngại ngùng đỏ mặt, đánh vào vai Lệ Sa.

“Ai bảo là em sẽ khoả thân nằm trên giường hả?” – Trân Ni bối rối hét lên

“Im lặng nào, bảo bối. Em muốn Tĩnh Anh thức giấc sao? Khó khăn lắm chị mới dỗ được bé con ngủ” – Lệ Sa đưa tay lên miệng Trân Ni

“Lúc trước chưa có bé con và cục bột nhỏ… chị lúc nào muốn em cũng được hết ý. Bây giờ thì khó khăn quá đi… em lại còn tức giận với chị”

Lệ Sa xoay người Trân Ni lại, ôm lấy cô từ phía sau. Mặt úp vào hõm cổ Trân Ni, miệng liên tục nỉ non bên tai cô. Trân Ni nghe những lời Lệ Sa nói cũng mềm lòng. Thật sự là trong thời gian chăm nuôi cục bột nhỏ, cô hạn chế để Lệ Sa chạm vào mình.

Trân Ni vẫn đứng yên mặc Lệ Sa ôm sát cơ thể cô. Lệ Sa vẫn dùng giọng địu nũng nịu, thật sự là nhớ mùi hương trên cơ thể Trân Ni đến phát điên rồi. Nhiều lúc muốn phát tiết, đêm đến cũng hay mò sang phòng Vĩ Kỳ, nhưng lại không dám làm phiền cô, với lại làm chuyện đó trước mặt cục bột nhỏ cũng không được, nên Lệ Sa đành về phòng tự thân vận động. Mà cái chuyện tự thân vận động này làm mấy tháng trời cũng phát chán, cô là ham muốn Trân Ni cơ.

Lệ Sa ti hí mắt, liếc nhìn Trân Ni đang từ từ thả lỏng cơ thể mình, dựa vào lòng cô. Trân Ni cũng nhớ Lệ Sa.

“Trân Ni…” – Lệ Sa giọng trầm đυ.c gọi tên cô

Trân Ni thở hắt, đã rất lâu rồi không nghe lại âm thanh quyến rũ ấy, vừa nghe đã khiến cơ thể cô như rụng rời, dòng máu nóng bắt đầu chạy rần rần khắp nơi. Trân Ni nhũn cả người khi đôi môi ấm nóng của Lệ Sa mυ"ŧ lên cổ mình, lưỡi liếʍ lên vùng cổ nhạy cảm. Trân Ni bấu chặt tay, chịu đựng sự kí©h thí©ɧ của Lệ Sa.

“Chị muốn em… có được không?”

“Ưmmm~” – Trân Ni môi vẫn mím chặt, tâm trí hiện tại không thuộc về cô nữa rồi, dường như cũng không nghe được lời Lệ Sa nói.

“Mèo con…”

Lệ Sa vẫn không thấy Trân Ni phản ứng với lời nói của cô, biết là Trân Ni đã ngầm đồng ý. Đôi tay Lệ Sa đang đặt ở vùng eo thon gọn, liền di chuyển tay mình dần dần lên vùng ngực đã căng tròn. Một tay Lệ Sa đặt lên khoảng tròn thăm dò phản ứng, thấy Trân Ni vẫn im lặng thì nhẹ nhàng xoa nắn, hai ngón tay chạm lêи đỉиɦ hoa tâm xoa xoa.

“Ahhh~” – Trân Ni run run. Cảm giác ngón tay Lệ Sa truyền nhiệt đến đỉnh hoa tâm làm Trân Ni không đứng vững nổi. Dường như lâu ngày không được Lệ Sa yêu chiều nên cơ thể Trân Ni mẫn cảm hơn trước sự đυ.ng chạm của Lệ Sa.

Lệ Sa xoay người Trân Ni đối diện mình, nhìn Trân Ni hiện tại đã thuận theo ý cô, liền cởi chiếc áo Trân Ni ra khỏi người, khom người hé môi ngoạm lấy bầu ngực căng tròn. Lệ Sa say sưa mυ"ŧ điên cuồng như đứa trẻ, mặc dù đã có 2 đứa bé nhưng cơ thể Trân Ni vẫn như gái 20, vẫn đẹp và quyến rũ như thế. Chỉ có điều là từ đỉnh hoa tâm sau khi được môi lưỡi Lệ Sa kí©h thí©ɧ thì chảy ra một dòng sữa ấm. Lệ Sa cho hết vào bụng, thầm nghĩ thật ganh tị với cục bột nhỏ. Lệ Sa chỉ muốn thử nếm vị sữa ngọt ngào của Trân Ni, liền rời đi.

Kéo Trân Ni mềm nhũn vào lòng mình, cả hai cùng ngã xuống giường lớn. Đặt Trân Ni nằm trên người mình rồi kéo cô vào nụ hôn sâu.

“Ưmmm~~”

Lệ Sa như phát điên, hôn ngấu nghiến. Môi lưỡi dây dưa đến khi cả hai không còn một chút không khí trong buồng phổi mới chịu buông.

“Mèo con….” – Lệ Sa đưa tay áp lên má Trân Ni, Trân Ni thở hồng hộc, từ từ lấy lại bình tĩnh. Thấy Trân Ni từ từ hé mắt, Lệ Sa nhoẻn môi cười.

“Đồ chết tiệt nhà chị… đã bảo là không được ăn đậu hũ” – Trân Ni sau khi trở lại trạng thái bình thường thì thấy cả cơ thể mình đã bị Lệ Sa lột sạch, chỉ chừa mỗi qυầи ɭóŧ nhỏ.

“Chị đã hỏi ý em rồi. Là em không trả lời chị mà…”

“Em… em… cho chị nhịn một năm nữa” – Trân Ni không cãi được, liền uy hϊếp Lệ Sa.

“Đừng mà bảo bối. Chị không ăn đậu hũ nữa…”

Lệ Sa kéo Trân Ni ôm cứng ngắt khi cô định leo xuống giường. Trân Ni bị Lệ Sa ôm bất chợt liền giật mình, mặt giận dỗi không thèm liếc Lệ Sa một cái. Lệ Sa như chú cún nhỏ, vùi vùi đầu mình vào ngực Trân Ni, miệng lí nhí

“Xin lỗi mèo con… đừng cho chị nhịn đói. Lỡ chị không chịu được thì sao đây?”

“À… chị nói thế là muốn ra đường tìm tiểu tam?” – Trân Ni trừng to mắt

“Không có… không có. Mèo con, chị có ăn gan hùm cũng không dám ra đường tìm tiểu tam…”

“Vậy ý chị là gì? Nói mau…” – Trân Ni thật bực mình, nhắc đến tiểu tam là muốn đánh Lệ Sa. Thật ra Trân Ni cũng rất sợ Lệ Sa sẽ làm bậy bên ngoài, nhưng mà mỗi ngày đều thấy Lệ Sa về sớm, nên cũng an tâm phần nào.

“Chị… chị….”

“Chị cái gì?”

“Chị sẽ tự thân vận động đến chết….” – Lệ Sa xấu hổ, mặt úp vào ngực Trân Ni khóc tu tu

“Ách…” – Trân Ni bất ngờ trước lời thú tội của Lệ Sa

“Ờ ừm… Lệ Sa…” – Trân Ni kéo mặt cô lên. Cứ tưởng Lệ Sa giả vờ khóc, không ngờ lại khóc thật rồi. Cả mấy tháng trời không gần gũi, ở cạnh mà không làm được gì khiến Lệ Sa cũng bức bối. Nhiều lúc muốn giải toả.

“Ngoan nào. Sau này em sẽ sắp xếp giữa việc chăm cục bột nhỏ và ở cạnh chị thường xuyên, được không?”

Lệ Sa như đứa trẻ được cho kẹo, liên tục gật đầu. Trân Ni mĩm cười, đặt lên trán Lệ Sa nụ hôn, rồi cuối cùng là lên môi cô.

“Chị ngủ đi. Hôm nay em sẽ ôm chị ngủ” – Trân Ni trượt người nằm bên cạnh Lệ Sa, vòng tay ôm lấy cô. Lệ Sa nhẹ nhõm, đặt cằm mình lêи đỉиɦ đầu Trân Ni, nhẹ nhàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Từ ngày ngủ một mình, Lệ Sa rất khó ngủ, nhưng từ hôm nay chứng mất ngủ này sẽ không còn nữa.

“Ngủ ngon, Sa~”

“Ngủ ngon, Mèo con”