Chương 82: Phiên ngoại (2)

Lạp Vĩ Kỳ – vĩ đại, may mắn và cát tường là cái tên mà Lạp phu nhân đã đặt cho cục bột nhỏ. Trân Ni cũng không có ý kiến gì về tên này, ngược lại rất thích. Dù sao tên của bé con cô đặt rồi, để tên cục bột nhỏ cho Lạp phu nhân đặt vậy. Với lại, cái tên cũng rất hợp với cục bột nhỏ. May mắn, chính xác là may mắn, những tưởng cô và Lệ Sa rất lâu mới có thêm một đứa con, hoặc có thể là không có. Nhưng may mắn đã mĩm cười với cô, với Lệ Sa và cả Lạp gia. Vĩ đại, cô cũng như Lạp Gia mong sau này cục bột nhỏ sẽ nối nghiệp Lạp Thị, trở thành một người vĩ đại.

“Vĩ Kỳ, gọi papa đi”

Lệ Sa nằm một bên, Trân Ni nằm một bên, chính giữa là cục bột nhỏ. Lệ Sa đưa ngón tay cho cục bột nhỏ nắm lấy, nhẹ nhàng kêu cục bột nhỏ gọi mình một tiếng papa

“Chị à… cục bột nhỏ mới 4 tháng thôi mà. Vẫn chưa biết nói”

“Thì chị sẽ dạy cục bột nhỏ nói từ bây giờ. Đến lúc 1 tuổi là có thể nói thành thạo”

Trân Ni nhoẻn miệng cười, búng ngón tay vào trán Lệ Sa. Tự nhiên thấy cô trẻ con ghê, là papa của hai đứa con rồi nhưng vẫn suy nghĩ con nít như thế.

“Ui da… vợ, sao em đánh chị”

“Tại chị dễ thương quá”

Trân Ni khúc khích cười. Người ta thường bảo những người mẹ trong thời kì sinh đẻ rất dễ bị trầm cảm, lúc trước Trân Ni cũng thế. Buồn tủi đều ôm một mình. Nhưng hiện tại có Lệ Sa, lại thấy thật may mắn khi mình được cưới Lệ Sa. Lệ Sa là một người rất biết suy nghĩ cho Trân Ni, mỗi ngày đi làm về đều ghé mua cho cô vài món ăn vặt và trái cây, tối tối thì pha cho cô ly sữa ấm, nằm trò chuyện cùng Vĩ Kỳ và còn xoa bụng để Trân Ni ngủ ngon nữa. Hiện tại Vĩ Kỳ đang trong thời kỳ bú sữa mẹ nên Trân Ni phải ngủ cùng cục bột nhỏ, Lệ Sa ngủ một mình bên phòng của cô và Trân Ni.

Tĩnh Anh từ lúc biết mình có em trai thì vui lắm, hàng ngày đều chạy sang phòng em chơi với em, mỗi lúc papa Lệ Sa đi làm thì Tĩnh Anh phụ Trân Ni giữ em. Tĩnh Anh gần 4 tuổi rồi, chuẩn bị đi mẫu giáo rồi, nhưng lại không khóc tí nào.

“Mama… hôm nay con đến lớp, một bạn nam bảo con thật xinh…” – Tĩnh Anh hôm nay đi khai giảng lớp học, vừa về đến nhà liền chạy lên phòng Vĩ Kỳ.

“Rồi con nói gì?”

“Con nói vì tớ giống papa tớ, papa tớ xinh lắm…”

“Thế còn mama thì sao?” – Trân Ni đỡ Tĩnh Anh đang leo lên giường

“Ưmmmm…..” – Tĩnh Anh ngồi trầm ngâm, thật sự thì lúc đó bé con không có nhắc đến Trân Ni. Bé con liếc mắt lên thấy Trân Ni đang nhoẻn môi cười nhìn mình chờ đợi.

“Mama cũng rất xinh….”

“Thật không?”

“Mama nhìn nè…. môi con giống mama, thật xinh nha~” – Trân Ni cười khúc khích, xoa xoa đầu bé con. Con bé này càng lớn càng dẻo miệng giống papa Lệ Sa thật đó.

“Được rồi…. Tĩnh Anh mau đi tắm đi. Lát papa về sẽ dạy con đọc chữ”

“Vâng” – Tĩnh Anh ngoan ngoãn gật đầu, leo xuống giường

Lệ Sa hằng ngày đều dạy Tĩnh Anh đọc chữ. Mặc dù công việc ở công ty khá bận rộn, nhưng Lệ Sa vẫn ưu tiên gia đình mình. Rất ít khi đem công việc về nhà, có khi chưa hoàn thành xong thì để đến tối khuya làm tiếp. Lệ Sa nghĩ, gia đình cô là những người quan trọng với cô. Trân Ni rất vất vả mới sinh được bé con và cục bột nhỏ, còn dành cả thanh xuân cho cô nữa. Cô nên trân trọng họ.

“Để chị”

Lệ Sa vừa về đến nhà, đi lên lầu liền ghé vào phòng Vĩ Kỳ, thấy Trân Ni đang khó khăn cho cục bột nhỏ bú sữa. Lệ Sa liền chạy đến giúp đỡ.

“Chị về từ lúc nào?” – Trân Ni xoay mặt nhìn Lệ Sa

“Chị vừa về đến” – Lệ Sa giúp Trân Ni kéo chiếc áo lên

Lệ Sa ngồi bên cạnh nhìn cục bột nhỏ bú sữa, cái miệng nhỏ chúm chím mυ"ŧ lấy đỉnh hoa tâm của Trân Ni, lâu lâu lại kéo ra. Lệ Sa liền chau mày, thằng nhóc này, đang trêu ghẹo Lệ Sa đúng không?

“Vợ…. chị cũng muốn…” – Lệ Sa ngập ngừng

Trân Ni tròn mắt xoay mặt nhìn Lệ Sa, không hiểu ý Lệ Sa đang muốn gì.

“Chị muốn gì?”

“Ưmmm…. như cục bột nhỏ” – Lệ Sa lí nhí, mặt đỏ ửng

Trân Ni nghe Lệ Sa nói thì trợn to mắt nhìn Lệ Sa. Gì cơ? Papa tính giành sữa với con à?

“Chị nói gì thế…” – Trân Ni ngại ngùng. Cái tên không có liêm sĩ này

“Trân Ni….. chị đã nhịn gần một năm nay. Đến chạm vào em cũng không được. Trân Ni, chị sắp đi tu rồi”

“Cái tên vô sĩ nhà chị, nói gì thế hả? Để Tĩnh Anh và Vĩ Kỳ nghe được thì sao đây?” – Trân Ni muốn bịt miệng Lệ Sa lại ghê đó

“Để chị ăn một chút đậu hũ…”

“Đậu hũ cái đầu chị” – Trân Ni bịt tai Vĩ Kỳ lại

Lệ Sa mếu, mặt xụ xuống trông tội nghiệp. Trân Ni lúng túng, thật sự thì cũng thấy tội Lệ Sa, nhưng mà cũng không thể cho Lệ Sa ăn đậu hũ. Như vậy kì cục lắm.

“Chị về phòng đi. Một chút em sẽ qua phòng chị”

Lệ Sa nghe Trân Ni nói vậy thì vui lắm. Oa, cuối cùng thì hôm nay cô cũng được ăn mặn rồi. Eo ui ăn chay cả mấy tháng trời cô sắp đi tu thật rồi.

“Nhưng không được ăn đậu hũ….” – Trân Ni vừa nói xong thì ngại ngùng quá, cúi mặt xuống không để Lệ Sa nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt mình.

“Được rồi… không ăn, không ăn” – Lệ Sa hí hửng, đặt lên trán Trân Ni nụ hôn rồi rời khỏi phòng, đi về phòng chuẩn bị.

Trong thời gian chờ đợi Trân Ni cho cục bột nhỏ ngủ thì Lệ Sa dạy cho Tĩnh Anh đọc chữ, sau đó đọc truyện cho Tĩnh Anh rồi cho bé con ngủ sớm. Sau đó Lệ Sa quay trở về phòng chờ đợi Trân Ni đến.