Chương 81: Phiên Ngoại (1)

Trân Ni vào những ngày thai kì tháng thứ 4 đến tháng thứ 6 thì rất khó chịu trong người, ăn uống liên tục bị nghén, có khi tối đang ngủ thì lại thèm ăn. Lệ Sa trông thấy vợ mình như vậy thì lo lắm, cảm thấy nếu cô gánh được giùm Trân Ni thì tốt rồi.

“Sa ơi… em đau bụng”

Lệ Sa dịu dàng xoa xoa bụng cô, bụng Trân Ni bị bé con quậy phá đạp liên tục thì đau lắm. Tay nắm lấy vạt áo Lệ Sa, nhõng nhẽo nghiêng mặt rúc vào ngực cô.

“Ngoan… bé con đừng phá mama nữa nha”

“Chị lấy cho em ly nước ấm”

“Không chịu…”

Trân Ni lắc đầu, không muốn Lệ Sa rời khỏi cô. Lúc trước một mình sinh Tĩnh Anh, bao nhiêu đau đớn cô cũng mạnh mẽ chịu đựng vượt qua. Tự nhiên bây giờ chỉ muốn ỷ lại vào Lệ Sa, muốn nhõng nhẽo với người ta, muốn được người ta yêu chiều.

“Chị hát cho em nghe được không?”

“Được…”

Lệ Sa tay vẫn xoa xoa lên bụng cô, tay còn lại chống lên đầu mình, mĩm cười nhìn Trân Ni rồi cất tiếng hát. Mặc dù đó giờ Lệ Sa chưa từng hát qua bao giờ, hôm nay vì Trân Ni nên ngoại lệ, dù gì cũng là Trân Ni của cô mà, đều là ngoại lệ hết.

Giọng hát của Lệ Sa trầm trầm, lắng đọng bên tai Trân Ni. Dường như đem cả tâm can mình hoà vào bài hát, ý như muốn nói cho Trân Ni nghe cô ý nghĩa như thế nào với Lệ Sa.

“Chút nhớ nhung thoảng qua như sự dịu dàng của em

Mới nhận ra rằng mỗi đoá hoa nở đều có một hơi thở

Chỉ cần em xuất hiện trong cuộc đời của tôi

Tôi chẳng còn cảm thấy sợ tháng năm vội vã chảy trôi

Là hạnh phúc ghé qua thì thầm bên tai tôi

Khiến tôi quên đi cái gió lạnh khi cơn gió đông về

Mãi đến khi trải qua nửa đời người cùng bốn mùa luân chuyển

Mới hiểu ra rằng tất thảy mọi phong cảnh trên thế gian này đều chẳng bằng em

Tôi yêu em tựa như làn gió thổi ngàn vạn dặm không có lối về

Giống như vầng dương lặn rồi lại mọc, bất kể ngày đêm hoán đổi

…..

Tôi yêu em như thiêu thân lao vào lửa không chút sợ hãi

….

Tôi yêu em như dòng sông Trường Giang chảy dài mãi chẳng bao giờ cạn khô

…..” – Yêu em nguyện không hối tiếc (Bạch Tiểu Bạch – trans Diệp Tử)

Lệ Sa ngưng lại, nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ bên cạnh mình, mèo con của cô lúc ngủ cũng đáng yêu, miệng chu chu, chân mày trau lại với nhau, có vẻ như trong người khó chịu. Lệ Sa nhẹ nhàng lướt ngón tay lên hàng chân mày của Trân Ni, ghé môi áp xuống môi cô nụ hôn. Tay vẫn không ngừng xoa lên bụng giúp Trân Ni thoải mái.

“Bé con… đừng phá mama. Ngoan ngoãn đi, papa sẽ thưởng cho con” – Lệ Sa nhẹ nhàng nói nhỏ vào bụng cô như vỗ về rồi đặt môi hôn lên chiếc bụng đã dần to của Trân Ni.

“Aaaaaaa”

Trân Ni trong phòng hộ sinh hét lên một tiếng chói tai, bác sĩ vỗ về Trân Ni, động viên cô cố gắng lên. Lệ Sa đứng bên ngoài nghe Trân Ni khóc thì lòng như bị lửa đốt, không chịu được liền chạy xộc vào phòng. Thấy cảnh Trân Ni đang nằm trên bàn sinh, chân dang rộng, mồ hôi ướt đẫm người cô, mặt Trân Ni đỏ ửng, tóc tai ướt dính cả vào mặt. Lệ Sa lúng túng chạy lại phía Trân Ni, nắm lấy tay cô.

“Vợ ơi…” – Lệ Sa lo lắng gọi cô

“Sa ơi… em đau quá” – Trân Ni khóc lóc, hét lên

“Lạp Thiếu, cố lên. Đứa bé sắp ra rồi”

“Trân Ni…” – Lệ Sa lắp bắp, tay cô siết chặt lấy tay Trân Ni, sợ hãi đến mức mặt tái xanh

“Không đẻ nữa… Trân Ni… không đẻ nữa” – Lệ Sa run run, giọng sắp mếu, nhìn Trân Ni thở hồng hộc lắc đầu.

“Lạp Thiếu… cố lên, còn một chút nữa thôi”

Trân Ni hít một hơi, dồn hết sức lực của mình đẩy đứa bé ra.

“Ra rồi… đứa bé ra rồi. Chúc mừng Đại Tiểu Thư, chúc mừng Lạp Thiếu” – Y tá phụ mừng rỡ đỡ lấy đứa

Lệ Sa nhìn thấy đứa bé vừa được chui ra từ bụng Trân Ni thì thấy đầu mình xoay vòng vòng, ngất xĩu.

“Đại Tiểu Thư” – Bác sĩ thấy Lệ Sa ngã xuống đất thì hốt hoảng, gì chứ? Người ta đẻ còn chưa ngất, mình mới đứng có một chút đã ngất rồi. Thật là…

Trân Ni sau đó được chuyển về phòng hồi sức, Lạp phu nhân và mẹ Kim cũng đi theo sau. Lệ Sa cũng được y tá đẩy băng ca theo sau Trân Ni.

Lệ Sa ti hí mắt, ánh sáng đèn rọi vào mắt cô làm cô đau mắt, vội xoay đi. Trân Ni nằm bên cạnh nhoẻn môi cười nhìn Lệ Sa, Lệ Sa vội bật dậy, đi đến giường, ngồi xuống bên cạnh Trân Ni.

“Vậy mà đòi sinh em bé….” – Trân Ni nhìn Lệ Sa châm chọc

“Chị không nghĩ là đau đớn như vậy. Lúc đó chị rất lo cho em. Trân Ni….”

“Hở?”

“Sau này không đẻ nữa….. nhìn em như vậy chị không chịu được đâu”

“Không muốn đẻ nữa?”

“Không”

Lệ Sa như sắp khóc, thật sự lúc đó muốn thay thế Trân Ni nằm lên đó, chịu đau đớn giúp cô. Nhìn Trân Ni khóc thét khiến cô đau lòng, mèo con của cô vất vả rồi. Sinh tận hai lần, mà lần đầu lại một mình nữa. Sau này, cô sẽ đối tốt với mẹ con Trân Ni.

“Chị yêu em…”

“Cám ơn em… Trân Ni”

Lệ Sa rơi nước mặt, nắm lấy tay Trân Ni, áp mặt mình vào tay cô, giọt nước mắt nóng hổi thấm vào da thịt Trân Ni. Trân Ni mĩm cười, tay đặt lên má Lệ Sa, xoa xoa an ủi.

“Em không sao. Em rất vui khi sinh cho chị một bé trai kháu khỉnh”

Lệ Sa gật đầu, nước mắt vẫn cứ tuông rơi. Vừa đúng lúc bác sĩ đem cục bột nhỏ tới, Lệ Sa đứng dậy nhận cục bột nhỏ từ tay y tá rồi đi lại phía Trân Ni, đặt cục bột nhỏ xuống cạnh cô. Lệ Sa vén chiếc khăn xuống nhìn mặt cục bột nhỏ, trông giống cô như đúc thì vui lắm.