Chương 44

Sở Lâm từ ngày biết cô mang thai đều tự thân vận động, đến việc đi in hồ sơ là việc mà thư ký phải làm anh cũng từ mình làm lấy, Trân Ni cảm thấy Sở Lâm đang làm quá mọi chuyện lên rồi, cô chỉ là có thai thôi không phải bị bệnh gì nghiêm trọng, những chuyện vặt như thế cô làm cũng được. Tiếng xấu thì đồn xa, chuyện cô vừa vào công ty đã mang thai 4 tháng lan đi khắp nơi, Sở Lâm không phải là không biết, mà biết thì cũng không thể bịt được hết miệng mọi người. Chỉ có đưa chỉ thị xuống không muốn nghe mọi người bàn tán thêm về Trân Ni. Nhưng sự nghi ngờ về đứa bé trong bụng Trân Ni là của anh cũng khiến anh có chút vui.

“Trân Ni…. Tôi có một đề nghị thế này”

“Chủ tịch Sở anh cứ nói đi”

“Tôi có thể làm papa nuôi của đứa bé không?”

Trân Ni ngước mặt lên nhìn Sở Lâm đang bối rối, gãi gãi đầu. Cô bất giác mĩm cười

“Vậy thì quá tốt rồi. Có papa nuôi như anh là phúc của bé con”

“Vậy sao?” – Sở Lâm nhoẻn môi cười tươi lộ cả núm đồng tiền

“Cám ơn anh… Sở Lâm”

Vào những ngày thai kỳ ở tháng thứ 6, bụng đã bắt đầu to lên, bé con trong bụng cứ phá cô khiến cô không tài nào chợp mắt được, mỗi đêm lại ôm lấy bụng quặn đau, thật sự những lúc thế này lại yếu đuối mà nhớ đến Lệ Sa, nếu có Lệ Sa ở đây chắc chắn Lệ Sa sẽ xoa xoa bụng cô, yêu chiều bé con.

“Lệ Sa… em nên đặt tên cho bé con là gì đây?”

“Lạp Tĩnh Anh – lặng lẽ tỏa sáng như ánh ngọc”

Giống chuyện tình của chúng ta, dù trong bóng tối vẫn lặng lẽ tỏa ánh sáng ấm áp hướng về đối phương….

Vào thời khắc giao mùa, năm cũ bước sang năm mới, mọi người mọi nhà đều tất bật chuẩn bị đón xuân. Tại Sở Gia cũng không ngoại lệ, là ngày gia đình Sở Thị đón thêm thành viên mới.

Sở Tiêu từ lâu đã mong có cháu ẩm bồng nên bây giờ trong nhà có thêm bé con ông càng vui, Sở Nhi và Sở Lâm cũng tề tựu về Sở Gia cùng cả nhà đón tết. Trân Ni sống tại Sở Gia cũng gần một năm, xem họ như là gia đình của mình, mọi chuyện đều là người tại Sở Gia giúp đỡ cô. Cô rất biết ơn người của Sở Gia.

“Cô ngủ một chút đi. Tôi trông bé con giúp cô”

“Không cần đâu, Chủ tịch Sở. Ngày mai anh còn phải đi gặp đối tác mà”

Trân Ni lắc đầu, mĩm cười với anh. Sở Lâm cũng không muốn cô phải ngại ngùng, hướng đến bé con đặt lên trán một nụ hôn rồi rời đi.

Lệ Sa đáp chuyến bay xuống Bắc Kinh, không kịp nghỉ ngơi đã nhanh chóng đến Sở Thị. Sở Lâm nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài, buông bút trên tay đặt xuống bàn rồi hướng ra cửa

“Lạp Tổng, rất vui được gặp cô”

“Chủ tịch Sở, rất vui được gặp anh”

Cả hai bắt tay nhau, Sở Lâm hướng tay đến ghế mời Lệ Sa ngồi. Vì Trân Ni vừa mới sinh bé con nên Sở Lâm đã để cô ở nhà tịnh dưỡng, chuyện công ty Sở Lâm có thể tự giải quyết.

“Lạp Tổng đi đường xa sao không nghỉ ngơi mà đến đây sớm thế?” – Sở Lâm rót trà vào tách của cô, vừa cười vừa nói

“Tôi không sao. Chủ tịch Sở chúng ta vào vấn đề chính đi”

Lệ Sa đưa tập hồ sơ ra trước mặt Sở Lâm rồi giải thích cho anh nghe về sự hợp tác của đôi bên. Sở Lâm gật đầu

“Tôi sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này”

“Tôi mong là sẽ được hợp tác cùng anh, Chủ tịch Sở”

Lệ Sa nhoẻn môi cười, Sở Lâm nhìn nụ cười tươi trên môi Lệ Sa loáng thoáng rất giống bé con, đến giờ anh mới thật sự chú ý đến đường nét trên gương mặt Lệ Sa, đôi mắt to tròn và chiếc mũi cao thẳng, duy chỉ có đôi môi là khác, đôi môi bé con nhỏ nhắn giống Trân Ni.

“Lạp Tổng, cô sẽ ở đây thêm vài ngày hay quay về Hàn Quốc trong ngày mai?”

“Tôi sẽ về Hàn Quốc trong tối mai”

“Nếu cô không ngại, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho cô” – Sở Lâm mĩm cười

“Cám ơn ý tốt của anh, Chủ tịch Sở. Tôi đến đây để tìm một người bạn”

Cả hai ngồi nói chuyện một lúc lâu thì Lệ Sa cũng rời đi, trước đi Lệ Sa đi, Sở Lâm thấy trên ngón tay Lệ Sa cũng đeo một chiếc nhẫn tương tự Trân Ni. Sở Lâm bất giác nhíu mày, anh không biết người Lệ Sa tìm có phải là Trân Ni hay không? Vì cô chưa từng nói với anh tên papa của bé con.

Lệ Sa nhét hai tay vào túi áo khoác dài, đi dọc những con đường nhỏ lớn trong thành phố Bắc Kinh, tiết trời sang xuân có chút se lạnh, cô hít một hơi sâu nhìn biển người mênh mông. Giữa thành phố 21,54 triệu dân này, cô đi đâu để tìm được em? Cô chỉ biết em đến Bắc Kinh, ở đâu làm gì cô cũng không rõ, hỏi Trí Tú cũng không có đáp án. Cô biết tìm được em là điều không dể dàng, nhưng cô vẫn muốn đi tìm, một lần không tìm được thì sẽ đến nhiều lần, cô không tin quãng đời còn lại cô không gặp được em.

Sở Lâm về đến nhà liền ghé vào phòng bé con, nhìn Trân Ni đang say giấc ngủ bên cạnh bé con thật bình yên, lòng anh có chút ganh tị với người có được trái tim Trân Ni. Sở Lâm bước lại gần cô, vén lọn tóc trên má cô rồi xoay sang đặt lên trán bé con nụ hôn.

“Ngủ ngon, Trân Ni”

“Ngủ ngon, bé con”